Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3014 - Chỉ kiếm làm thềm (2)



Chương 3014 - Chỉ kiếm làm thềm (2)




Chương 3014: Chỉ kiếm làm thềm (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
So với một kiếm lúc trước của Dịch Thắng Phong, kiếm này đánh mất công hiệu xóa bỏ cảm giác cảnh giác của địch nhân, nhưng ở trong tay Khương Vọng đã Thần Lâm nó lại thoát ra khỏi linh thức của kẻ địch. Chân chính là một kiếm giết người trong lúc vô tri vô giác.
Đêm dài không trăng khó mở mắt, không biết sinh tử đã đến cửa!
Thu Thủy Kiếm đi qua mà lên, lên mà rơi.
Thân hình của Ninh Sương Dung nhanh chóng hạ xuống. Nàng không nhìn thấy kiếm của Khương Vọng nhưng lại biết rõ một kiếm kia đang đuổi theo.
Có hình có chất lại vô tung vô ảnh.
Giờ khắc này, ánh mắt của nàng phức tạp khó tả.
Thu Thủy Kiếm của nàng cũng biến thành hết sức phức tạp.
Một thân lục y, linh hoạt bay xuống trên không tủng, giống như một mảnh lá cây phiêu lãng. Nhưng Thu Thủy Kiếm của nàng lại gống như có linh giác, có tự chủ, bay vòng quanh người.
Chỉ thấy kiếm ảnh đung đưa, mũi kiếm thướt tha, kiếm quang huy hoàng.
Kiếm thế, kiếm ý, kiếm khí của nàng chỉ trong nháy mắt đã bện thành một cái lồng giam cực lớn, nhốt hết vạn vật trong thiên đạiv ào đó.
Thiên Thu Tỏa của Tương Kiến Hoan!
Khóa ánh trăng, không để nhân gian có tương tư.
Khóa thiên thu, không để có nỗi buồn ly biệt.
Keng!
Thu Thủy Kiếm chém lên Trường Tương Tư!
Mũi kiếm giao thoa, vạch thành một đường hoa lửa chói mắt thật dài.
Một dòng thu thuỷ làm sáng bừng minh nguyệt.
Nàng dùng kiếm này trực tiếp chém vào một kiếm ẩn khuất khỏi giác quan kia của Khương Vọng.
Cả người cùng kiếm của Khương Vọng bị chém về không trung!
Trong lúc bay ngược, Khương Vọng cong người lại, biến thế kiếm trở nên tròn trịa.
Kiếm đỡ chưa tán, kiếm thế còn tại.
Nếu như hắn dốc lòng tin vào sức mạnh của một kiếm ẩn thoát khỏi giác quan kia hơn nhiều hơn nữa thì giờ phút này không phải chỉ như vậy, mà hắn là đã thua.
Vì từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ lại nên mới có thể nhanh chóng thoát thân khỏi một thức Thiên Thu Tỏa này của Ninh Sương Dung.
Lần giao phong mang sai lầm ngắn ngủi này khiến tiếp theo đây hắn càng phải cẩn thận hơn.
Ninh Sương Dung đã từng giao thủ với Dịch Thắng Phong, từ lâu đã nghĩ ra cách ứng đối một kiếm này của Dịch Thắng Phong. Mặc dù nàng kinh ngạc với việc Khương Vọng có thể mô phỏng lại nhưng cũng định thuận theo dùng một kiếm này để phân thắng bại.
Mà Khương Vọng biết Ninh Sương Dung và Dịch Thắng Phong đã từng giao thủ qua nên một kiếm này hắn vẫn có chỗ giữ lại.
Lúc này thân hình của Khương Vọng bay ngược.
Ninh Sương Dung đã mang theo thế của Thiên Thu Tỏa vọt lên, không chịu bỏ qua ưu thế khó có được này.
Đột nhiên, giữa lúc đó có tinh quang như thác nước, phân bổ khắp toàn bộ Vấn Kiếm Hạp.
Bốn ngôi sao sáng chói chiếu rọi thiên khung ở nơi này.
Tinh lộ lộn vòng, chỉ chớp mắt đã quán xuyên Bắc Đẩu.
Cơ thể đang co lại của Khương Vọng bỗng nhiên mở ra, giống một cây cung bị kéo căng rồi đột nhiên buông lỏng. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này hắn di chuyển đạo đồ sát kiếm, thế mà lấy Bắc Đẩu chiếu Kiếm Các!
Ninh Sương Dung khẽ than thở một tiếng, cổ tay trắng hơi chuyển, Thu Thủy Kiếm kiếm ra khỏi tay, bay vào trong vỏ.
"Bản lĩnh của Võ An Hầu cao hơn không chỉ một bậc, Ninh mỗ nhận thua!"
Kiếm ý kiếm thế vô biên cũng đều tán đi.
Nàng bay ra khỏi kiếm khí, nhẹ nhàng rơi xuống.
Thu Thủy Kiếm không cam lòng rung động mấy lần trên vách đá, sau đó liền mang theo cả vỏ kiếm, bay trở về trong tay nàng.
Ninh Sương Dung và Đấu Chiêu giống nhau ở chỗ, bọn họ đều hiểu rõ Khương Vọng có năng lực nắm giữ hiểu biết, cũng cùng lựa chọn những chiêu thức mới để áp chế năng lực này của Khương Vọng, san bằng ưu thế ứng đối trong chiến đấu của hắn.
Trong chiến đấu Đấu Chiêu không ngừng chuyển đổi đao thuật mà Tuyệt Kiếm Thuật của Ninh Sương Dung cũng vận dụng hết bộ này đến bộ khác.
Nhưng nàng lại khác đấu chiêu ở chỗ.
Đấu Chiến Thất Thức của Đấu Chiêu chính là thuật phạt đệ nhất hiện thế, không lo lắng bị người ta nhằm vào phá giải. Đấu Chiêu giữ nó đến thời khắc mấu chốt chỉ vì không muốn cho Khương Vọng nhiều cơ hội thích ứng mà muốn nhanh chóng xử lý dứt điểm nhanh gọn. Đa số thời khắc giao phong với Khương Vọng, hắn không phải ở thời khắc mạnh nhất.
Mà Ninh Sương Dung lại luôn hiện ra trạng thái mạnh nhất, ngoài mấy bộ Tuyệt Kiếm Thuật này ra, nàng không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có yếu hơn chứ không có mạnh hơn.
Cho nên khi bộ Tuyệt Kiếm Thuật Tương Kiến Hoan này không thể đánh bại Khương Vọng, nàng đã thua.
Lần truy kích sau cùng kia, chẳng qua chỉ là muốn thử lần cuối vì không cam lòng. Nhưng khi đạo đồ sát kiếm của Khương Vọng sáng lên, nàng đã không còn cơ hội, đành phải tra kiếm nhận thua.
Ninh Sương Dung thu gọn gàng mà linh hoạt.
Khương Vọng cũng tra kiếm vào vỏ như mây trôi nước chảy, chỉ đưa tay vòng một cái, đã xóa đi ánh sao đầy trời, xóa đi Bắc Đẩu độc chiếu.
Chân đạp mây xanh, dạo bước trở về mặt đất, chắp tay với Ninh Sương Dung: "Kiếm Các không thẹn là kiếm khôi cổ kim, Ninh đạo hữu cũng quả thực là kiếm thuật vô song. Trận chiến này, Khương mỗ đã thu hoạch được rất nhiều!"
Đương nhiên, lần này hai người cũng không dùng thần thông, không dùng đạo thuật, không dùng Linh Vực. Trên ba phương diện này, hắn chắc chắn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Nhưng chỉ vẻn vẹn lấy kiếm thuật giao phong mà nói, lần đấu chiêu, đấu ý, đấu thế này hắn đều không vượt được trên Ninh Sương Dung. Cuối cùng, khi di động đạo đồ sát kiếm, cũng là định lấy lực cường phá.
Ninh Sương Dung nói mình thua không chỉ một bậc, hắn lại không định thừa nhận.
Trận đấu kiếm này, từ mọi phương diện tới nói, đều có thể xem là một trận chiến đặc sắc.
Nhất là đối với hai bên giao chiến mà nói.
Bọn họ là tri âm đã giao thủ nhiều lần trong Thái Hư Huyễn Cảnh, bọn họ là đối thủ đã luận kiếm vô số lần. Trong hiện thực, mặc dù ít có cơ duyên gặp mặt nhưng hai bên đã sớm quen biết, cũng có thể nói là bạn tốt.
Đương nhiên, hôm nay thân có trách nhiệm khác, không thể không lấy lấy kiếm vắt ngang.
Nhưng từ góc độ giữa người với người, cả hai bên đều không có ác ý với đối phương.
Kiếm thứ nhất Khương Vọng ra chính là Sương Tuyết Minh, biểu đạt hắn chỉ đơn thuần cầm kiếm trong tay, để Ninh Sương Dung hiểu rõ.
Thức cuối cùng, cũng là toàn bộ của Ninh Sương Dung là Tương Kiến Hoan, là kiếm khách gặp kiếm khách, anh hùng tiếc anh hùng. Ninh Kiếm khách cùng Độc Cô Vô Địch gặp nhau cũng vui mừng.
Có thể nói hai bên đều vui vẻ, không ai có hối tiếc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận