Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 907: Nhận lấy đi, để An An dùng hộ thân

Chương 907: Nhận lấy đi, để An An dùng hộ thân
Hướng Tiền suy nghĩ một chút, liền cởi bên hông xuống một khối ngọc bội hình kiếm: "Món đồ nhỏ này coi như tặng muội làm lễ ra Ị?
mắt nhé Diệp Thanh Vũ vốn đã nhìn quen đồ quý giá, nhìn thấy khối ngọc bội này, cũng không nhịn được kinh ngạc một chút.
Khương Vọng trực tiếp cản lại: "Quá quý trọng rồi, An An không thể nhận được."
Khối ngọc bội hình kiếm này lúc ở trên người y nhìn có vẻ chẳng có gì đặc biệt, nhưng lúc này lấy ra, luồng hơi thở sắc bén kia lại không thể che giấu nổi.
Tuyệt đối là một món bảo vật, từ xuất thân của y, nói không chừng chính là bảo vật được truyền lại từ thời đại Phi Kiếm.
Da mặt của Hướng Tiền vẫn chưa đủ dày.
Nếu đổi lại là Hứa Tượng Càn, nếu trong tình huống gấp gáp không kịp chuẩn bị, hái một ngọn cỏ ven đường cũng có thể được xem là quà ra mắt. Còn y lại lấy ra vật cất giữ bấy lâu.
"Thời đại thuộc về nó đã qua, có gì quý trọng chứ"
Hướng Tiền than thổ nói: "Nhận lấy đi, để An An dùng hộ thân"
Y đem ngọc bội thả vào trong tay An An.
An An vội vã thu tay lại, dùng sức lắc đầu: "Muội không thể nhận."
Hướng Tiền nhìn về phía Khương Vọng, không hiểu sao trong ánh mắt đó lại có chút đau thương.
Khương Vọng liền vỗ vỗ An An, lúc này An An mới đưa tay ra nhận lấy ngọc bội: "Cảm ơn Hướng Tiền ca ca!"
Hướng Tiền hài lòng cười, đưa tay sờ sở đầu nhỏ của An An.
Sau đó lại xoay người trên phi kiếm, nhìn về phía Diệp Thanh Vũ:
"Vị này chắc hẳn chính là thiên kim các chủ Lăng Tiêu Các, Diệp Thanh Vũ, Diệp cô nương đúng không?"
Diệp Thanh Vũ thanh nhã cười một tiếng: "Chào huynh"
Hướng Tiền lúc này mới gật đầu, không nói... một chữ nào nữa.
Lúc này Khương Vọng mới đột nhiên nhận ra một điều.
Hướng Tiền cố ý ăn mặc chỉnh trang một phen, sợ rằng không chỉ là để gặp muội muội của hắn thôi đâu.
Mà lý do lớn hơn chính là vì Lăng Tiêu Các, trước kia y đã cùng với sư phụ của y đến đây.
Duy Ngã Kiếm Đạo đã từng phóng ánh sáng bảy sắc cầu vồng khắp trời.
Y không muốn khiến cho sư phụ mình mất mặt.
Ở phương bắc xa xôi, có một hoang mạc rộng lớn. Không ai biết điểm cuối của hoang mạc đó là ở đâu.
Trong hoang mạc, sinh ra "ma". Biết bao năm qua vẫn luôn quấy nhiễu nhân thế.
Tương truyền rằng, ở thời kỳ thượng cổ, từng có ma triều diệt thế, suýt nữa đã đảo lộn nhân gian. May mà có tiên hiển cùng nhau chống lại, mới có thể giữ được một chút hơi tàn cho nhân loại. Ma triều bị tiêu diệt, cũng được nhiều người xem là lúc kết thúc thời đại thượng cổ.
Mạnh nhất phương bắc là hai quốc gia, một tên là Kinh còn một tên là Mục.
Hai nước Kinh, Mục đều có đại quân trú ở biên giới hoang mạc, trấn áp ma triều.
Cho nên mảnh hoang mạc này, thường được gọi là biên hoang.
Có nghĩa là biên giới nhân tộc, chia cắt giữa phồn hoa và hoang vu.
Hai đại cường quốc cùng tồn tại ở Bắc Vực, cạnh tranh nhau trên mọi khía cạnh, chỉ liên thủ với nhau khi đối mặt với hoang mạc.
Chỉ cần mỗi điểm này, đại khái liền có thể khiến cho người ta thấy được "ma" đáng sợ đến mức nào.
Nhưng đối với phần lớn nhân loại hiện tại, "ma" cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Bởi vì sau thời thượng cổ, đã không còn ma đầu nào có thể ra khỏi hoang mạc nữa.
Phần lớn sự sợ hãi "ma" của mọi người, đều do hung danh của Cửu Đại Nhân Ma.
Hoang mạc cực đông là Vô Tận Lưu Sa, ngoại trừ Vô Tận Lưu Sa, đại khái có thể chia biên giới hoang mạc thành hai nửa, phía đông thuộc sự quản lý của Mục quốc, còn phía tây thuộc sự quản lý của Kinh quốc.
Là một trong những quốc gia mạnh nhất Bắc Vực, Mục quốc chiếm diện tích thảo nguyên rất lớn, đương nhiên cũng có những chiến mã hùng dũng nhất.
Trên đời này có mười ky quân được công nhận là mạnh nhất, Mục quốc đã độc chiếm hai trong mười rồi.
Đứng ở biên giới hoang mạc do Mục quốc trấn giữ, bên trái là đồng cỏ xanh mướt trải dài vô tận, còn bên phải lại là hoang mạc tĩnh lặng rộng lớn mênh mông. Trời đất ở đây như bị chia thành hai nửa, sống và chết cách nhau gần như thế, sự tương phản lại càng mãnh liệt.
Quân trướng của Mục quốc đều được dựng ở bên phía thảo nguyên. Ky sĩ mặc giáp uy phong lẫm liệt, tuần tra dọc theo biên giới này. Trừ phi chiến tranh bắt đầu, nếu không thì không có ai nguyện ý đặt một bước chân sang phía hoang mạc.
Mặc dù nơi đây giống như bị ngăn cách, cô độc trấn thủ ở ranh giới nhân thế. Nhưng dường như chỉ cần mình không bước vào hoang mạc, thì vẫn đang ở trong nhân thế.
Hoang mạc luôn luôn tĩnh mịch, chưa từng có gió, giống như gió thổi đến đây cũng phải chết đi. Càng không thể có động vật gì sống được. Ngoại trừ thỉnh thoảng có vài âm Ma du đãng đến, những binh lính trấn giữ ở đây chưa bao giờ thấy loại sinh mệnh nào khác.
Ky sĩ tuần tra biên cảnh ghìm chặt dây cương chiến mã, nhìn hoang mạc. Trong tầm nhìn của bọn họ, có một bóng người đang từ từ đến gần, từ từ hiện rõ.
Mái tóc dài của hắn ta được buộc lên đơn giản, rủ ở sau ót. Trên người mặc một cái áo da dê bình thường, người dân du mục trên thảo nguyên đều mặc như vậy.
Tóc hơi khô cháy, môi hơi nứt, giống như một người bị phơi nắng lâu ngày - điều này cũng chẳng có gì lạ, bất kỳ cường giả nào tiến sâu vào hoang mạc cũng sẽ bị như vậy. Chỉ có kim thể ngọc tủy mới có thể đảm bảo nhục thân không bị tổn hại.
Người kia kéo theo một túi da cực lớn, tạo ra một đường kéo dài trên mặt hoang mạc, chầm chậm đi đến. Những vệt đen trên cơ thể cũng in vào trong mắt ky sĩ, đó là ma huyết, "ma" huyết có màu đen.
Tuy nhiên, thứ khiến cho người ta sửng sốt lại chính là gương mặt kia.
Nhìn thấy y, ngươi có thể sẽ kinh ngạc, làm sao lại có người có dáng vẻ như thế? Làm sao có thể "xinh đẹp" như thế?
Loại "xinh đẹp" này thậm chí đã vượt qua cả giới tính, mị lực đủ để điên đảo chúng sinh.
Cho dù môi khô nứt nẻ, cho dù da dẻ thô ráp, chỉ cần ngũ quan của người kia được kết hợp lại, đã trở nên mê người chẳng thuốc nào chữa nổi.
Nhưng nhóm ky sĩ không ai dám nhìn thêm, trước đây có một thủ lĩnh bộ lạc đã mơ ước gương mặt này, kết quả là gã đã "mất tích" cho đến bây giờ, bộ lạc của gã cũng đã sớm bị chia năm xẻ bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận