Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2200: Thiên hạ được một Đô úy khó (3)

Chương 2200: Thiên hạ được một Đô úy khó (3)
"Tốt cho một người thủ tín, trọng nghĩa, tin tưởng công lý! Tốt một cái gần đây đọc lịch sử!"
Tề thiên tử vỗ bệ đá, nói: "Ban đầu chỉ nghĩ Khương Thanh Dương ngươi thiện chiến, không nghĩ tới ngươi lại còn học phú ngũ xa!"
Khương Vọng nghe lời ấy, còn không rõ ràng lời này của Thiên tử là khen ngợi hay châm chọc nữa.
Thế nhưng cũng may, có vẻ như cửa ải này đã vượt qua rồi...
"Thần sợ hãi. Chỉ là Thiên tử khiêm tốn tiếp nhận lời khuyên giải, mặc dù thần khờ khạo, vô trí, lại ít học, thế nhưng cũng không thể không nói ra lời tận đáy lòng!"
"Ha ha ha ha!" Thiên tử lại cười: "Tốt một cái khờ khạo, vô trí lại ít học! Cuối cùng cũng nói một lời nói thật với trẫm!"
Thiên tử có thể bật cười, đương nhiên là chuyện tốt.
Thế nhưng lời nói này...
Thực sự là làm người tự ái mà.
Thế nhưng Khương Vọng cũng chỉ có thể tủi thân nói: "Bái kiến Thiên tử, thần không dám nói bừa..."
"Được rồi." Thiên tử khoát tay áo, lại cúi người nói: "Ba vụ án mà ngươi nói tới ngày hôm nay, trẫm đều chuẩn. Ngươi không muốn làm Đô úy của Bắc Nha, trẫm cũng chuẩn... Ngươi sẽ dùng thứ gì để báo lại trẫm?"
Khương Vọng nói với giọng thản nhiên: "Thiên kiêu Tề quốc thắng thiên kiêu khắp thiên hạ!"
Thiên tử quay đầu liếc nhìn Hàn Lệnh trước bệ đá, cười nói: "Người trẻ tuổi của Tề quốc chúng ta, vẫn rất có chí khí mà!"
Rồi xoay đầu nhìn Khương Vọng, nói: "Chuẩn!"
Khương Vọng chắp tay nói: "Thần tạ ơn Thiên tử!"
Thiên tử đang định phất tay ra hiệu hắn lui, thế nhưng khi nhìn hắn lại hỏi: "Còn có việc?"
"Bệ hạ đúng là mắt sáng như đuốc, thánh tâm soi sáng, chiếu rõ vạn dặm!" Khương Vọng nịnh nọt một câu khá gượng ép, rồi mới nói: "Thần tấu mời Thiên tử. Gần đây thần muốn rời Tề tới Sở, để hoàn thành ước hẹn với bằng hữu tại Sơn Hải Cảnh."
Thiên tử hừ lạnh, nói: "Ngươi là vừa chọc phải họa lập tức muốn chạy sao."
"Thần được bệ hạ che chở, làm sao lại gặp phải họa được? Đại Tề ta hạo hãn sáng sủa, há có tai họa bất ngờ? Chỉ là thần đã hẹn với bạn bè. Đó là Tả Quang Thù của Tả thị Sở quốc, đã nói với ta..."
"Được rồi được rồi." Thiên tử không kiên nhẫn, ngăn lại nói: "Người trẻ tuổi cũng nên đi ra ngoài nhiều hơn, thấy các anh hùng trong thiên hạ cũng là chuyện tốt."
Khương Vọng vội vã hành lễ, nói: "Thần bái tạ bệ hạ!"
Sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã."
Thiên tử gọi hắn lại.
Khương Vọng kính cẩn đứng lại, chờ đợi Thiên tử nói tiếp.
Thiên tử mỉm cười, nói: "Khương khanh rất thích đọc sách đúng không?"
Đột nhiên ông nghiêm mặt lại, nói: "Hàn Lệnh!"
Hàn Lệnh khom người ứng lời.
Thiên tử nói: "Chuyển một bộ 'Sử Đao Tạc Hải' tới, ban cho Thanh Dương Tử thưởng đọc!"
Ông ta lại nói với Khương Vọng: "Khương khanh là người yêu sách, cũng là học sinh giỏi đương đại, không nên lười biếng. Sau khi trở về, trẫm sẽ kiểm tra vài câu, nếu không thể đọc ngược như chảy, trẫm sẽ phán ngươi tội khi quân."
Thiên tử vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất thân thiết.
Khương Vọng cảm giác được hoàng ân mênh mông, cảm động nói: "Thần sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ!"
Hàn Lệnh ở bên âm thầm líu lưỡi, bởi vì gã khác với cái tên Khương Vọng bất học vô thuật không hiểu tình hình thực tế này.
"Sử Đao Tạc Hải" chính là một bộ kiệt tác của đại hiền Tư Mã Hành Sở thư viện Cần Khổ biên soạn. Được xưng là viết lại tất cả lịch sử của các quốc gia trong thiên hạ. Là một bộ kiệt tác ghi lại tất cả lịch sử của các quốc gia từ khi Đạo lịch bắt đầu tới nay, có khoảng chục triệu chữ...
Chục triệu chữ!
Làm sao có thể đọc thuộc nằm lòng được?
Chỉ sợ ngay cả trong thư viện Cần Khổ, cũng không có mấy nho sinh có thể làm được chuyện này.
Thế mà vẻ mặt của Khương Thanh Dương còn hạnh phúc nữa chứ!
Cố nén tâm tình phức tạp, Hàn Lệnh rời khỏi nơi đây, không bao lâu, gã trở về với một hộp trữ vật, đưa nó cho Khương Vọng, vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Không cần trả lại hộp trữ vật."
Mặc dù Khương Vọng không rõ cho lắm, tại sao chỉ là một quyển sách, còn cần đưa vào một hộp trữ vật, thế nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây chính là sự xa hoa của hoàng gia đi!
Cho nên hắn cũng đưa tay nhận lấy: "Làm phiền công công."
Lại hành lễ với Thiên tử: "Bái tạ bệ hạ!"
"Được rồi, đi xuống đi." Thiên tử lại khôi phục vẻ mặt lạnh tanh của mình.
Khương Vọng lại thi lễ lần nữa, rồi mới quay người bước đi với vẻ hiên ngang.
Hắn không sợ đọc sách, dù sao hắn cũng tự nhận mình là một người "cần mẫn hiếu học".
Chỉ là giờ phút này, trời xanh mây trắng, thật sự thấy được sắc trời.
...
...
...
Sau khi Khương Vọng rời đi, Đắc Lộc Điện im lặng rất lâu.
Sau đó, giọng nói của Thiên tử vang lên: "Dỡ tấm bích họa kia xuống, treo tại Đông Hoa Các. Trẫm muốn ngắm nhìn mỗi ngày."
Chỉ một câu này...
Duy chỉ một câu này.
Hàn Lệnh cúi đầu, lĩnh mệnh rời đi.
...
...
Một tên thái giám đi trước dẫn đường, cũng giữ khoảng cách đầy đủ, bước chân dẫm trên gạch đá, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Bọn họ là một đám người quen với việc cẩn thận, khiêm cung sống trong tòa hoàng cung vĩ đại này.
Khương Vọng bước theo không nhanh không chậm, khí độ bất phàm.
Mỗi một bước bước ra, phát ra những tiếng rõ ràng.
Bước trong cung điện uy nghiêm lộng lẫy, một thân thanh sam đeo kiếm, đi lại thong dong, ai có thể không nói một câu thiếu niên phóng khoáng chứ?
Song khi bước chân của mình vang vọng trong tòa cung điện lớn như vậy, tựa như nhịp trống gõ vang trong lòng, Khương Vọng không nhịn được mà ngẫm nghĩ...
Năm đó, Thiên tử...
Có biết chân tướng vụ án của Lôi quý phi hay không?
Thậm chí, từ khi hắn đi từ đường Huyền Vũ tới trong hoàng cung.
Thiên tử, đang cảnh cáo một vài người hay không đây?
Vị trí Thái tử, quan hệ tới nền tảng quốc gia.
Nghĩ lại thì năm Nguyên Phượng thứ 38, tiền Thái tử bị cầm tù, tân Thái tử mới vừa lập, loạn Lâu Lan Công vừa bình định.
Đứng trên góc độ của Thiên tử mà nói.
Lôi quý phi thiết lập ván cục tự ám sát, chết không gì đáng tiếc.
Hà hoàng hậu thuận nước đẩy thuyền, mượn đao giết người, tuy rằng là phản chế, thế nhưng tội lỗi vẫn khó bỏ qua. Sau đó vì che giấu chân tướng, ép Lâm Huống tự sát, càng là tội ác khó tha. Đại Trạch Điền Thị lại làm nanh vuốt cho Hà hoàng hậu, có ý lấy lòng Thái tử, tham dự vào việc tranh long, không thể bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận