Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 645: Ngươi có câu hỏi gì

Chương 645: Ngươi có câu hỏi gì
Còn cái người gầy hơn thì tay chống xuống đất rồi đứng lên. Tuy trên mặt có dính chút bùn đất, nhưng vẫn nhìn ra được mấy phần thanh tú.
"Chuyện Tướng Thú chút nữa lại nói, ta sẽ cho Bát Chi ngươi một câu trả lời hài lòng" Lúc này, Thanh Cửu Diệp đứng ra nói: "Hiện tại có ba Long Thần sứ giả, chúng ta nên làm sao?"
"Câu trả lời đó không cần ngươi cho" Thanh Thất Thụ cắn răng nói: "Dừng Tướng Thú lại là quyết định của ta, ta sẽ khiến Bát Chỉ hài lòng!"
Dường như Tế Ti không định can thiệp vào việc này, chỉ nói đến chuyện của Long Thần sứ giả: "Ngày mai cùng khai đàn nghiệm chứng là được"
Lúc này, có lẽ vị "Long Thần sứ giả" vẫn ngồi dưới đất kia mới phản ứng kịp, miệng ú á ú ớ gì đó.
"Bát Chi, ngươi không nên tước đoạt quyền nói chuyện của bọn họ" Tế Ti nói.
Thế là Thanh Bát Chỉ đi qua véo cằm, dúng ngón tay móc ra một thứ có hình dạng quả thông ra, thuận tay ném ngoài cửa sổ. Chính là thứ này làm bọn họ câm miệng tạm thời.
Thấy gã đi qua bên này, nam tử thanh tú cài trâm kìa vội mô phỏng theo, lấy tay đưa lên miệng móc "quả thông" ra.
"Ta có thể hỏi người vài vấn đề không?"Người ngồi dưới đất đợi giọng nói khôi phục, lập tức nhìn chằm chằm bà lão tóc trắng hỏi, hiển nhiên đã nhìn ra ai mới là người ra lệnh ở đây.
Giọng nói của Tế Ti rất nhã nhặn: "Đương nhiên có thể"
"Người nói khai đàn là khai đàn gì? Các người muốn làm gì? Nghiệm chứng thế nào?" Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, rõ ràng y rất quý trọng cơ hội phát biểu này, hỏi liên tục không ngừng: "Rốt cuộc các người là ai? Bộ lạc nào? Long Thần sứ giả đó là gì? Còn Long Thần là Thần gì nữa? Không phải rồng chỉ là truyền thuyết thôi sao? Trừ các người ra thì nơi này còn tộc người khác chứ? Phải làm thế nào các người mới chịu thả bọn ta?"
Thời đại Thượng Cổ, Nhân tộc tập trung sống dưới hình thức bộ lạc. Tên này trộn lẫn việc này vào trong đó, không thể nghi ngờ là đã xem những người ở đây như là người còn sót lại từ thời Thượng Cổ.
Với sự rộng lớn vô biên của thế giới ngày nay, số tiểu thế giới, bí cảnh, thiên ngoại thế giới... khó mà đếm được. Thì việc tộc đàn từ thời đại Cận Cổ đơn độc sinh sôi và phát triển riêng lẻ đến ngày nay cũng không phải chưa từng xuất hiện.
"Nói chậm thôi, đừng căng thẳng, ở vùng đất được Long Thần che chở, các ngươi sẽ không bị làm hại. Ta là Tế Ti hiện tại của Thánh tộc, phụ trách sự an toàn của các ngươi" Giọng nói của Lão Tế Ti có một sức mạnh làm người ta yên tâm, bà hiền hòa nói: "Các ngươi tên là gì? Đến từ nơi đâu?"
"Ta là Võ Khứ Tật. ' Nam tử có đầu tóc rồi tung đứng dậy, vô cùng thẳng thắng nói: "Đến từ Tề quốc ở Đông vực, xuất thân Kim Châm Môn"
Tên còn lại thì bĩu môi, thấy hắn ta ngây thơ như vậy, cũng đành phải nói theo: "Còn ta là Tô Kỳ, cũng là người Tề quốc"
Giọng nói có hơi thô chẳng phù hợp với vẻ bên ngoài.
Thanh Thất Thụ ngây ngô nói: "Tề quốc là chỗ nào?"
Y lại quay đầu nhìn Khương Vọng: "Ngươi cũng tới từ chỗ đó à?"
Không biết xuất phát từ mục đích gì mà Lão Tế Ti lại ngắt lời: "Quê cũ của Long Thần sứ giả, liên quan đến việc cơ mật của Thần Linh, đừng nên hỏi nhiều"
Có lẽ Khương Vọng có thể hiểu được tâm trạng của Tô Kỳ, cái tên Võ Khứ Tật này trung thực đến mức có hơi quá đáng, chưa quen cuộc sống ở đây đã trực tiếp tự lộ tẩy...
Đành úp úp mở mở trả lời: "Cũng tính là vậy:
Thoát khỏi sự bồn chồn sợ hãi, thì lúc này Võ Khứ Tật và Tô Kỳ mới chú ý tới Khương Vọng.
Nhìn quần áo hắn nguyên vẹn, tỉnh thần sảng khoái, có mỹ nhân làm bạn, còn có một bé gái đáng yêu sau trốn lưng. Nhịn không được có hơi ghen tỵ. Mọi người đều đến tham gia bí cảnh Thất Tinh Lâu, cũng không kém mấy cái tỉnh vị. Thậm chí Võ Khứ Tật còn cao hơn một ít.
Dựa vào cái gì!
Chẳng qua giờ cũng không phải là lúc để ghen tị.
Võ Khứ Tật vô cùng nghiêm túc nhìn Lão Tế Ti: "Ta đã trả lời câu hỏi của người, hiện tại người cũng nên giải đáp thắc mắc của ta Tế Ti hơi ngạc nhiên, có lẽ không ngờ người này lại thẳng tính đến vậy.
Nhưng dù sao bà cũng từng trải, chỉ thoáng đứng hình thì nói: "Lão thân đã lớn tuổi, trí nhớ không còn tốt cho lắm. Đến từng câu một, câu đầu tiên ngươi hỏi là gì?"
"Người nói khai đàn là khai cái đàn gì?" Võ Khứ Tật hỏi.
"Không, hình như không phải là câu này: Bà lão gắng sức nhơ lại: "Trước đó một câu"
Võ Khứ Tật thầm nghĩ, sai đó hỏi lại: "Ta có thể hỏi người mấy câu không?"
"Không thể" Lão Tế Ti thẳng thừng từ chối.
Võ Khứ Tật...
Khương Vọng...
Lòng dạ của Võ Khứ Tật tuy thẳng thắng, những cũng không phải ngốc, Lão Tế Ti không chịu trả lời, thì đương nhiên hắn ta không dám kể dao lên cổ bắt bà ấy trả lời.
Không cách nào khác đành ngậm miệng.
"Haizz, lớn tuổi, đầu óc không được minh mẫn" Lão bà thở dài: "Thất Thụ, Cửu Diệp, Bát Chi, ba người các ngươi đưa ba vị Long Thần sứ giả được chọn này đi nghỉ trước, ngày mai chúng ta khai đàn nghiệm chứng, nhìn xem vị nào mới là sứ giả thật sự được Long Thần chọn mời, giúp đỡ Thánh tộc ta giành lấy cuộc sống mới"
"Cô nãi nãi, để Thanh Hoa đưa đi" Thanh Thất Thụ buồn rầu nói: "Ta ở lại đây, đợi lát nữa nói rõ với Bát Chi"
Nét mặt hắn ta rất kiên quyết. Hắn ta đáng lẽ là đã thua Tướng Thú, thì dù cho thế nào cũng không thể để Cửu Diệp nói thay.
Bát Chỉ hừ một tiếng: "Để mấy tên nam nhân hôi thối này tiếp xúc với Thanh Hoa, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được. Nói rõ cái gì, vẫn là chờ xác định Long Thần sứ giả rồi nói! Nhưng nếu không có ai là thật, thì ngươi cho rằng ngươi và Cửu Diệp có thể chạy thoát được sao?"
Khương Vọng và Võ Khứ Tật cũng nhịn không được nhìn chằm chằm Bát Chi. Một câu "nam nhân hôi thối" của tên tám bím tóc này thật dễ rước thù hận.
Thậm chí Võ Khứ Tật còn ngửi ngửi chính mình... Bị kéo thẳng một đường đến thật sự là hơi có mùi.
Tế Ti chờ một lát, thấy Thanh Thất Thụ và Thanh Cửu Diệp đều không nói gì, thì gật đầu: "Vậy các ngươi lui xuống trước đi"
Ánh nhìn của bà lại lướt qua từng người Khương Vọng, Võ Khứ Tật, Tô Kỳ:
"Đêm nay ba vị nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng về chuyện an toàn. Ra vào Vùng đất Thần Ấm đều cân có được sự cho phép, nơi này rất an toàn"
Khương Vọng nắm được ẩn ý của bà ấy - Nơi này rất an toàn, nhưng nếu các ngươi muốn chạy, cũng không thể chạy thoát được. Chớ tự chuốc đau khổ.
Có lẽ do trải qua chuyện Võ Khứ Tật và Tô Kỳ nhìn thấy Thanh Bát Chỉ liền chạy, nên bà mới nhắc nhở một câu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận