Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 564: Thứ cho ta không tiễn xa được

Chương 564: Thứ cho ta không tiễn xa được
Vẻ mặt của Trình Thập Nhất vừa buông lỏng, đã thấy Trọng Huyền Thắng tiện tay đặt ngọc trục kia lên bàn tiệc, tùy ý như đặt một chiếc đũa xuống:
"Hôm nay không nói chuyện công việc, ngày khác lại nhìn!"
"Ngày khác là ngày nào?" Nhìn Tô Xa như có chút ngượng ngùng: "Thời gian đang gấp"
Lấy thân phận của lão thì vốn không đến mức dây dưa như vậy.
Nhưng với lão mà nói, mọi thứ trên thế gian đều có giá cả, bao gồm "Thân phận" và "Mặt mũi" của lão - Đương nhiên những thứ này rất đáng giá, nhưng so với toàn bộ Tụ Bảo Thương Hội mà nói, chúng lại không đáng để nhắc tới.
Gương mặt béo tốt kia của Trọng Huyền Thắng rất xán lạn: "Hôm nay chỉ uống rượu, ngày khác lại nói cho viện trưởng là ngày nào"
Lời này như đang đánh một vòng tròn, có vẻ ngả ngớn, cũng có vẻ hài hước. Cho nên phần có lệ qua loa nảy cũng không cách nào che giấu.
Vì thế Tô Xa cười cười: "Xem ra Thắng công tử vẫn không tính tha thứ cho Tụ Bảo Thương Hội"
"Rốt cục Tụ Bảo Thương Hội đã làm gì cần ta tha thứ chứ?" Trọng Huyền Thắng kinh ngạc nói: "Ta thật sự không biết!"
"Nếu như thế.." Tô Xa tiêu sái mà cười: "Vậy ta đi trước"
Lão đứng dậy rời khỏi bàn, tất nhiên Trình Thập Nhất cũng vội đi theo phía sau.
"Ta nói cho Tô viện trưởng biết" Trọng Huyền Thắng duỗi tay phải thẳng ra, chỉ về hướng Khương Vọng ngồi ở bàn dưới: "Người huynh đệ này của ta, từ trước đến nay luôn nói chuyện giữ lời"
Tiếng nói của hắn ta nhàn nhạt, không có lực sát thương gì: "Hôm trước hắn ước hẹn với Trình hội chủ, chờ sau khi mơ ra Nội Phủ, liền đi Tụ Bảo Bồn tìm bà ta thỉnh giáo. Vậy nên các ngươi cần cố gắng làm việc, đừng khiến huynh đệ của ta không tìm thấy cửa"
Tô Xa nghiêng đầu nhìn Khương Vọng một cách sâu xa, sau đó lại quay đầu nói với Trọng Huyền Thắng: "Nhất định nỗ lực, để hắn có thể tìm được"
"Thứ cho ta không tiễn xa được!" Trọng Huyền Thắng đáp.
Từ đầu đến cuối, Khương Vọng không hề lên tiếng. Lời của Trọng Huyền Thắng chính là thái độ của hắn.
Thật ra, ở mặt khác, Trọng Huyền Thắng cũng nương theo danh nghĩa của hắn, biểu đạt thái độ của mình.
Lần này Tô Xa tới Hà Sơn biệt phủ, cũng không khác gì hành động Trọng Huyền Thắng đến Tụ Bảo Bồn lần trước.
Đưa mặt ra cho người ta đánh không phải là chuyện dễ chịu gì.
Nhưng tất cả mọi chuyện, có thể có một tia cơ hội thì phải nỗ lực hết sức, đạo lý này biết dễ nhưng khó làm. Người có thể chịu đựng chuyện mà người thường không thể chịu, mới có thể hưởng thụ được thứ mà người thường không thể hưởng.
Nhưng sự khác biệt rất nhỏ của hai người, cụ thể ở chỗ Trọng Huyền Thắng đến Tụ Bảo Bồn, trừ ý đồ cố gắng cứu vãn tổn thất ra, mục đích khác chính là bày ra vẻ yếu thế, nhằm làm Trọng Huyền Tuân mất cảnh giác, do đó mới bị đột ngột đá ra khỏi ván cờ mà không kịp phòng ngừa kia.
Mà Tô Xa tới Hà Sơn biệt phủ, trừ ý đồ cắt thịt ngăn cản tổn hại ra...
Trên đại kiệu hồi phủ, Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn cũng ngồi, Lý Chính Thư thì ở đối diện bọn họ.
Tô Xa đột nhiên tới cửa, cũng làm những công tử thế gia này mất đi hứng thú chơi hoa buổi tối, cũng biết Trọng Huyền Thắng chắc chắn có chuyện cần làm, vì thế ai về nhà nấy.
Lý Chính Thư như suy tư gì nói: "Tô Xa vội vàng tới Hà Sơn biệt phủ, cúi thấp đầu tới cửa xin lỗi, là vì kéo Trọng Huyền Thắng xuống nước. Làm cho một số người ý thức được, chuyện của Hứa Phóng có thể là do Trọng Huyền Thắng trả thù, khiến hắn không cắt đứt sạch mọi liên hệ được"
Hai người đều là vãn bối của ông ta, ông ta cũng xem Hứa Tượng Càn như con cháu, bởi vậy mới nói rất trực tiếp.
Lý Long Xuyên lên tiếng: "Nhưng Trọng Huyền Thắng không hề tiếp chiêu"
"Không tiếp chiêu là vì tỏ vẻ hắn không liên quan đến chuyện này, không có hành động trả thù nhằm vào Tụ Bảo Thương Hội, nên tất nhiên cũng không có liên quan gì đến Hứa Phóng cả"
Hứa Tượng Càn đập trán một cái, như bừng tỉnh khỏi cơn mê: "Khó trách họ Tô vẫn luôn nói xin xin lỗi, Trọng Huyền Béo vẫn luôn nói không có gì để xin lỗi!"
"Cho dù Trọng Huyền B... Ách Thắng, ứng phó chính xác" Lý Long Xuyên mạnh mẽ bẻ trở lại xưng hô suýt nữa đã bị kéo lệch, tiếp tục nói: "Nhưng nếu Tô Xa đã đến cửa cúi đầu thì dù hắn làm thế nào cũng sẽ không tránh được cơn lốc xoáy này"
"Cho nên con cho rằng, vì sao Trọng Huyền Thắng lại mời nhiều người như vậy tới thưởng thức một Phong Hà Tịnh Văn?" Lý Chính Thư hỏi.
"Chỉ cần Tụ Bảo Thương Hội xui xẻo, bất kể thế nào hắn cũng rửa không sạch hoài nghi, cho dù thật sự không liên quan đến hắn, cũng thế thôi.
Nhưng chỉ cần hoài nghi chỉ là hoài nghi, vậy thì không có ảnh hưởng quá lớn đến hắn. Dù sao Trọng Huyền gia cũng là Trọng Huyền gia, không phải gia tộc không có căn cơ gốc gác"
Những lời này không hề chứa sự bất mãn vì trong lúc vô ý bản thân đã trở thành bệ đỡ cho Trọng Huyền Thắng.
Chỉ nhẹ nhàng chỉ điểm một chút thì trong lòng Lý Long Xuyên đã tỏ tường, hắn ta khẽ cười nói: "Đặc biệt trong đó còn có Trọng Huyền Minh Quang!"
Chỉ nhìn nhân vật như Tô Xa cũng khó có thể giữ được vẻ mặt hoà nhã với Trọng Huyền Minh Quang, đủ thấy được biểu hiện hôm nay của ông ta ngu xuẩn đến mức nào.
Ông ta là phụ thân của Trọng Huyền Tuân, tới chủ trì yến hội hôm nay của Trọng Huyền Thắng, ông ta cứ tưởng rằng bản thân mình đã quấy nhiễu được sư kết giao của Trọng Huyền Thắng, nhưng trên thực tế lại làm hiệu quả Tô Xa tới cửa giảm đi.
Bởi vì ông ta là phụ thân của Trọng Huyền Tuân, mà Trọng Huyền Tuân là đồng bọn hợp tác của Tụ Bảo Thương Hội. Nếu thật sự là Trọng Huyền Thắng đang đùa bỡn thủ đoạn, công kích Tụ Bảo Thương Hội, sao phụ thân của Trọng Huyền Tuân lại tới chủ trì yến hội cho Trọng Huyền Thắng?
Lần này Tụ Bảo Thương Hội tới cửa xin lỗi, chẳng những không đủ ủy khuất, ngược lại mang đến cho người ta cảm giác đầu óc mê muội, hùng hổ doạ người.
Thật sự có thể nói là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
"Giỏi cho một Trọng Huyền Béo" Hứa Tượng Càn tấm tắc: "Cũng không biết một thân thịt mỡ của hắn là từ đâu ra, chẳng lẽ có thể phối hợp với đầu óc để suy nghĩ à?"
Mí mắt Lý Chính Thư giật giật, có khi ông ta cũng thật đau đầu vì tên đệ tử của bạn tốt này, chung quy thì suy nghĩ của hắn ta quá mức kỳ lạ.
Ông ta thở dài rồi cảnh cáo: "Nếu hắn đã từng tỏ ý thân cận, đám thanh niên các ngươi cũng nên ở chung cho tốt, tận lực giữ vững hữu nghị đi.
Đừng tuỳ tiện biến người này thành kẻ địch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận