Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3375. Chúng ta sinh ra vào bể khổ, khóc lóc tại lồng giam (2)



Chương 3375. Chúng ta sinh ra vào bể khổ, khóc lóc tại lồng giam (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở nơi bộ thi thể già yếu kia biến mất, bên trong những kẽ hở của đống cành lá khô mục, có vô số bong bóng trong suốt dâng lên, cái này diệt cái kia lại sinh, chập trùng lên xuống.
Bên trong thị giác, nó dày đặc mà quỷ dị.
Bên trong thính giác, nó khiền người ta cảm thấy vô cùng phiền chán.
Trong một nháy mắt nào đó, tất cả bong bóng đều biến mất.
Ồn ào đột nhiên trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt.
Chỉ còn một cái bong bóng mới sinh ra, càng lúc càng lớn, càng ngày càng mỏng manh. Trên đó chiếu ra bóng rừng, lá cây, phản xạ ánh sáng, bọt nước trùng trùng điệp điệp...
Những bọt nước trùng điệp kia giống như từng câu chuyện cũ đang xảy ra, dường như đang diễn hóa lại cuộc đời của ai đó. Nhưng quanh ảnh quá bé nhỏ nhìn không rõ rốt cuộc là câu chuyện như thế nào, nhân vật chính là ai.
Càng cố gắng nhìn kỹ lại càng mơ hồ, càng suy nghĩ lại càng cảm hoài khó hiểu.
Ba!
Bọt nước to lớn này tan vỡ.
Khiến cho người đang đứng ở nơi này, lúc này, giống như bừng tỉnh khỏi ảo mộng.
Hoảng hốt như vừa nằm một giấc chiêm bao, thân này mặc dù tại nhưng tâm lại vì ai mà sáng!
Ở phía trước, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối đá trắng.
Cánh rừng nhỏ rợp bóng cây này kéo dài đến khối đá trắng thì vòng qua không biết chuyển hướng đến nơi nào.
Bên trên đá trắng là một thân ảnh béo mập.
Người hắn ta mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, mang mặt nạ thuần một màu trắng, lưng vác... song trực đao.
Hắn ta không quay đầu lại.
Cứ đưa lưng về phía Trư Đại Lực đang đi tới, trầm giọng mở miệng: "Thế gian có Bất Lão Tuyền, uống vào được trường sinh."
So với sự ngây ngô thống khổ của Trư Đại Lực phiên bản già yếu, thanh âm này đầy nghiêm túc có lực, cũng càng giống với thanh âm hiện tại của Trư Đại Lực.
"Trong trận đại chiến ở thời đại Viễn Cổ kia, Yêu tộc gặp phải một trận thua thảm hại lớn nhất từ trước đến giờ, triệt để mất đi quyền làm chủ hiện thế, không thể không hoảng hốt thối lui.
Là chủng tộc vĩ đại cùng tồn tại với hiện thế, làm chủ hiện thế vạn vạn năm, quá trình rời đi mặc dù chật vật nhưng trong lúc vội vàng ấy, Yêu tộc vẫn kịp mang đi vài thứ trân quý.
Bất Lão Tuyền chính là cái thứ nhất.
Bất Lão Sơn mất đi Bất Lão Tuyền trở thành một ngọn núi bình thường.
Bất Lão Tuyền rời khỏi Bất Lão Sơn cũng đã mất đi nguồn sống vĩnh hằng."
Thân ảnh đang ngồi trên phiến đá trắng kia dùng ngữ điệu tang thương đã trải qua rất nhiều chuyện xưa thuật lại: "Về sau, thông đạo rút lui bị Nhân tộc cắt đứt, chín đại thế giới đã được chọn làm nơi dự phòng cũng bị hủy diệt toàn bộ, cường giả tối cao liên tiếp vẫn lạc, Yêu tộc chúng ta bị dồn tới thế giới Thiên Ngục...
Yêu Hoàng Viễn cổ định trấn Địa Phong Thủy Hỏa, xây dựng lại thiên địa, tiên hiền Yêu tộc đồng tâm ra sức, hi sinh vô số, cuối cùng chiếu sáng thế giới hỗn độn. Vị tiên hiền mang đi Bất Lão Tuyền kia sau khi đã tìm khắp mọi nơi trong giới này, cuối cùng lấy vô thượng thần thông định nhà mới cho Bất Lão Tuyền, nối tiếp nguồn sống.
Bất Lão Tuyền là bảo vật của thế giới, nó tồn tại chính là sự chiếu cố của trời cao.
Xem khắp lịch sử của Yêu giới, thường có cường giả thọ suy tìm được Bất Lão Tuyền liền có thể nối tiếp thần thoại huy hoàng.
Chúng ta tin chắc rằng, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại hiện thế... nghênh đón tân sinh, cũng giống như Bất Lão Tuyền, cũng giống như ân điển Bất Lão Tuyền cho chúng ta vậy."
Thân ảnh ngồi trên đá trắng chậm rãi nói tiếp: "Ta đã từng có tồn tại rất quan trọng nhưng về sau đều đã mất đi. Ta đã trải qua rất nhiều tiếc nuối, tất cả đều không thể vãn hồi.
Rất nhiều năm đến bây giờ ta vẫn luôn truy tìm Bất Lão Tuyền trong truyền thuyết, nhưng sau khi trải qua thiên tân vạn khổ tìm được nó rồi, lại phát hiện... Nó đã sớm khô kiệt."
Hắn ta xoay người lại, bóc tấm mặt nạ thuần một màu trắng kia ra, để lộ một gương mặt không hề khác gì Trư Đại Lực, chỉ là trên đó nhiều hơn mấy phần thành thục.
Trên gương mặt to béo, không thể nào được xưng là anh tuấn này... có hai hàng lệ đang chảy xuống.
Hắn ta vẫn cứ dùng đôi mắt đang chảy lệ như thế, yên lặng nhìn Trư Đại Lực, giống như đang nhìn tồn tại làm chủ cỗ thân thể này ——
"Ngươi sống có ích gì?"
Tình cảnh này, lời này, khiến Trư Đại Lực rùng mình.
Thái Bình Đạo Chủ đang gửi thần niệm trong Thái Bình Thần Phong Ấn cũng khó nén được mà giật mình.
Có lẽ những gì lúc trước hắn nghĩ đều không đúng, bộ xương trước mặt này, nơi khởi nguồn của yêu quái này vẫn còn tồn tại một loại khả năng đáng sợ khác —— bản thân nó chính là Trư Đại Lực!
Có lẽ không phải là huyễn ảnh không phải là vật được tạo ra.
Mà là một Trư Đại Lực chân thực, từ một thời khắc nào đó của tương lai đi tới, gặp mặt Trư Đại Lực của hiện tại!
Bất Lão Tuyền, Bất Lão Tuyền, như thế nào mới là bất lão?
Nhiều vạn năm về trước, vị truyền kỳ của Vũ tộc kia rốt cuộc đã chôn giấu cái gì ở vùng đất Thần Tiêu?
Suy nghĩ chưa có kết quả, thân ảnh béo mập trên đá trắng đã động. Khoảng cách mấy chục bước hắn ta vừa lắc mình đã lướt qua, song vẽ ra trên không trung một đường cung chết chóc.
Thái Bình Bảo Đao Lục!
Không, là đao pháp đã thoát thai hoán cốt, càng tinh xảo hơn, càng hoàn mỹ hơn nhiều.
Bên tai vừa nghe âm vang, đao quang đã hiển hiện.
Trư Đại Lực hoàn toàn đã bị lẫn lộn cảm nhận, chỉ có thể ngơ ngác cảm thụ ánh đao muôn màu muôn vẻ, vốn không thể phân biệt được là chiêu nào với chiêu nào, là ai đang chiếm thượng phong.
Đột nhiên!
Một dòng đao quang treo chếch trời cao, quang ảnh phức tạp kia đột nhiên bất động, mọi tiếng vang ồn ào đều yên tĩnh.
Trư Đại Lực nhìn thấy trực đao bên phải của mình đã xuyên qua trái tim của phiên bản Trư Đại Lực càng mạnh mẽ, thành thục hơn kia.
Hắn ta nhìn thấy đôi mắt tang thương mà thống khổ của Trư Đại Lực ở đối diện, dần dần mất đi thần thái.
Không nghe được di ngôn gì, cũng không có biến cố nào khác.
Ba!
Cỗ thi thể béo mập này, vỡ ra như một cái bong bóng.
Không còn xuất hiện. Hết chương 3375.



Bạn cần đăng nhập để bình luận