Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 709: Có thể không

Chương 709: Có thể không
Điền Thường quan sát một hồi, xác thực không tìm ra vấn đề gì, vì vết thương của Điền Hòa đều là thật, không có giả.
Thế là gã nói: "Vết thương của ngươi nghiêm trọng, cần phải tạo máu tạo cơ."
Dứt lời, gã móc một viên đan dược màu nâu từ trong ngực ra, lại vung đao lên, cắt một miếng thịt từ trên thi thể một người Điền thị dưới chân mình.
Gã nâng Triều Tín Đao ngang trước người, trên thân đao màu xanh thẳm có một miếng thịt người.
Gã dùng ba ngón tay nghiền nát viên đan dược kia, vấy phấn đan dược vào miếng thịt.
Triều Tín Đao vươn tới Điền Hòa.
"Dược này có thể tạo máu sinh cơ, nhưng cần phải dùng một chút huyết nhục tươi mới làm thuốc dẫn"
Điền Thường nhìn gã đản ông trung niên chất phác này: "Ăn thịt, ngươi hiểu không?"
Chính xác là viên đan dược này cần có máu tươi thịt tươi làm thuốc dẫn, nhưng không nhất thiết phải lấy thịt người.
Với bất kỳ người bình thường nào thì ăn thịt người vẫn luôn là một chuyện khiêu chiến ranh giới con người cuối cùng.
Cái gì mà nô bộc sinh tử tuyệt đối trung thành, chỉ là mấy lời mua chuộc lòng người nói quá không mất phí mà thôi.
Đúng là gã rất tin tưởng Điền Hòa, nhưng cũng không đến mức không cần đắn đo gì. Chỉ có điều, gã cần phải che giấu chuyến đi tới Ẩn Tinh thế giới này, chỉ bằng gã và Công Dương Lộ chưa chắc đã có thể khiến mọi người tin tưởng. Gã vô cùng cần một nô bộc trung thành với Điền gia thế hệ này làm nhân chứng.
Đây mới là nguyên nhân gã không giết Điền Hòa.
Giết chết tộc nhân dồng hành, tội danh này quá lớn, dù chỉ một chút phong hiểm gã cũng không dám liều.
Hiện giờ, gã cần Điền Hòa tự tay cầm, tự miệng ăn thịt nuốt máu tộc nhân, mới coi như đảm bảo mình có thể hoàn toàn khống chế được Điền Hòa.
Để cho phong hiểm gần như bằng không.
Điền Thường hìn gã, Công Dương Lộ cũng nhìn gã.
Điền Thường trầm mặc một hồi rồi đáp: "Thưa có, công tử"
Đoạn, gã nhận lấy miếng thịt trên mũi đao, nhai nhai mấy miếng rồi nhắm mắt nuốt xuống.
Lại lần nữa trở về "Hư không", hai ngôi sao Phụ Bật đã không thấy đâu nữa, ấn ký lưu trên cánh tay của Tiểu Phiền bà bà cũng đã biến mất.
Thất Tỉnh liên chiếu.
Nhưng có một vài sự thăm dò của thế giới đã kết thúc, và cũng có một vải vẫn chưa dừng lại.
Như Ngọc Hành Tỉnh đã đóng rào khóa cửa, căn bản không thể lại tiến vào nữa.
Còn có Thiên Xu, Thiên Cơ cùng Khai Dương, ba phương tỉnh này chiếu rọi thế giới, chưa hề kết thúc tiếp dẫn.
Tiến lên một bước, là hành trình có sự nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại.
Quay đầu về sau, trực tiếp bước ra cánh cửa Tỉnh Quang, thắng lợi trở về.
Thất Tinh cùng chiếu, chờ đợi sự lựa chọn của Khương Vọng.
Khương Vọng không chút do dự, bay đến Thiên Xu Tỉnh.
Ngôi sao đầu tiên của chòm Bắc Đẩu, gọi là Thiên Xu!
Phạm vị Thiên Xu Tỉnh chiếu rọi cũng chính là Thiên Cương Tỉnh Vị - nơi mười năm người xếp đầu trong Thất Tinh Cốc tranh phong.
Nghe nói lần này thế giới Thất Tỉnh sẽ có bí mật Ngoại Lâu ra đời, đây là phần thu hoạch hạng nhất, tất nhiên nó chỉ có thể xuất hiện tại phạm vi Thiên Xu tỉnh chiếu rọi.
Thọ hạn đã được bổ đầy, mục đích lần này Khương Vọng đến bí cảnh Thất Tỉnh Lâu đã đạt được, theo lý thuyết thì nên thấy đủ.
Nhưng thật ra trong thâm tâm Khương Vọng vẫn luôn kiêu ngạo, chỉ là bị che lấp bởi sự cách đối nhân xử thế dịu dàng và chân thành của hắn.
Hắn không đi tranh đoạt xếp hạng Tỉnh Vị trong Thất Tỉnh Cốc, nhưng đó là bởi mục tiêu đầu tiên của hắn là bù đắp thọ hạn đã mất đi của bản thân.
Khương Vọng thừa nhận bọn Lôi Chiêm Càn, Khương Vô Tà, Phương Sùng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không tự cho rằng mình không có tư cách tranh đấu.
Sau khi đã bù đắp xong nuối tiếc, không có vướng víu...
Thì ít nhất hắn cũng phải nhìn xem trong phạm vi năng lực, Khương Vọng hắn nên đứng chỗ nào trên xếp hạng Thất Tinh Cốc!
Đây là một tế đàn được xây dựng bằng đất vàng.
Rất đơn giản và cổ xưa.
Một người đầu tóc rối bời không ngừng đứng lên, quỳ xuống, niệm gì đó trong miệng.
Âm thanh kỳ quặc, tối nghĩa khó hiểu.
Trên mặt mang một chiếc mặt nạ tạo hình khoa trương - Chỗ mắt như vòng xoáy, mũi như dãy núi, thậm chí cái mũi còn chiếm một phần ba kích cỡ chiếc mặt nạ. Không có miệng, còn tai thì cao vút phía trên chiếc mặt nạ kèm theo hai sợi tua được xỏ qua tai rủ xuống dưới.
Làm Vu Chúc của bộ tộc Khánh Hỏa, Khánh Hỏa Kỳ Minh vẫn là rất quen thuộc kinh cầu nguyện.
Cộng thêm thái độ thành kính, động tác vững vàng của hắn ta.
Việc này thật khiến những người đang quỳ gối phía sau lưng có chút lòng tin.
Chỉ là, người ngoài không thể nào nhìn thấy bên dưới chiếc mặt nạ, về mặt của vị Vu Chúc đại nhân Khánh Hỏa Kỳ Minh trẻ tuổi đã vô cùng nhăn nhó.
Không có gì khác.
Trăm Tộc Tranh Đấu sắp sửa bắt đầu, những bộ tộc có ý định dốc hết sức cho chuyện này sớm đã chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu.
Mà hắn ta đã hao phí công cốc lượng lớn sức mạnh Đồ Đằng trong tộc, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Nếu là cứ mãi điểm không được tinh tướng, cái vị Vu Chúc đại nhân không thể dựa như hắn ta, có lẽ sẽ bị lấy đi "tế trời"
"Điểm Tỉnh Tướng", là một trong những truyền thống của Phù Lục được kéo dài suốt thời gian dài đằng đằng.
Nói về Phù Lục trước.
Ý nghĩa như tên, "Phù Lục" là một khối lục địa cực lớn trôi lơ lững.
Phù Lục chứa đựng trăm tộc và vạn vật, dưới nó là khoảng u không, còn bên trên là Thanh Không.
Dựa theo Thần Thoại Sáng Thế đã nói: "Thần Sáng Thế tên Không, Thần chém chân trái coi là Phù Lục, làm nát chân phải coi là Vạn Linh"
Khánh Hỏa Kỳ Minh vẫn luôn ôm hoài nghi với Thần Thoại này.
Đầu tiên là tại sao sáng thế phải tự mình hại mình, nếu như tự hại mình mới có thể sáng thế, vậy thì tại sao muốn sáng thế.
Tiếp theo, sáng thế lại dùng hai cái chân, vậy những bộ phận khác của Thần Sáng Thế đâu? Còn Thanh Không và u không đến như thế nào?
Nhưng cha nuôi của hắn ta, cũng chính là Vu Chúc đời trước bộ lạc Khánh Hỏa đã nói với hắn ta. Phù Lục trải qua nhiều năm hỗn loạn, "Sáng Thế Chỉ Thư" vốn chỉ còn sót lại tàn chương, Thần Thoại Sáng Thế sớm đã không hoàn chỉnh, câu trả lời của câu hỏi này có thể đều nằm trong phần bị mất đi.
Thần Thoại không còn hoàn chỉnh, các bộ lạc lớn mạnh đều có hành động thu thập tàn chương của "Sáng Thế Chỉ Thư", nhưng đến nay không có bộ lạc nào tập hợp đủ.
Xuất phát từ sự tôn kính với Thần Sáng Thế, cũng không ai dám tự dùng suy nghĩ để bổ toàn nó.
Những nghỉ hoặc này trong suốt khoảng thời gian rất dài vẫn chỉ có thể là nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận