Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2166: Môn Đồ Danh Gia (1)

Chương 2166: Môn Đồ Danh Gia (1)
Khương Vọng ở trên xe ngựa mua hàng hóa của Bác Vọng hầu phủ, bình yên đi ra khỏi thành Lâm Tri.
Thật ra thì cũng căn bản không gặp phải kiểm tra cái gì.
Ngược lại người ảnh vệ mà Trọng Huyền Thắng điều tới để dẫn đường lại là một người quen đã để lại cho Khương Vọng một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Chính là người hô to đã nhìn nhận ra được chân lý của đạo khi Thái Hư Giác Lâu ở thành Thiên Phủ mới bắt đầu được mở ra…
Nhìn dáng vẻ bên ngoài của tên này vô cùng trung hậu và trung thành, nếu không lúc ấy cũng sẽ không được Trọng Huyền Béo chọn trúng.
Thời điểm làm việc chân chính thì lại vô cùng trầm mặc ít nói, toàn bộ hành trình chỉ dẫn đường, một câu nói nhảm cũng không có.
Trọng Huyền Thắng cũng đã từng đề cập qua, những người ảnh vệ này đều là thúc thúc Trọng Huyền Trử Lương của hắn ta giúp đỡ huấn luyện ra. Nên Khương Vọng cũng khá là tin tưởng vào năng lực cũng như lòng trung thành của bọn họ.
Quận Bích Ngô nằm ở phía đông của thành Lâm Tri, đi lại không quá xa, nếu như đi nhanh thì rất nhanh có thể đến được nơi cần đến - Quận Bích Ngô ngay tại sắp truy mặt đông, tương đi không xa. Một đường đi nhanh dưới, rất nhanh liền chạy tới mục tiêu —— một tòa trang vien nằm ở ngoại ô của quận trị Xích Phụng của quận Bích Ngô.
Đây là một buổi đêm u ám với ánh trăng sáng mờ mờ, trên bầu trời chỉ điểm xuyết nhè nhẹ vài điểm sáng nhỏ nhoi.
Trang viên với diện tích rộng lớn này nhìn giống như một con cự thú đang ẩn nấp ở trong màn đêm.
“Công Tôn Ngu và Dương Kính là bạn tốt, sau khi hắn ta rời khỏi Trường Sinh Cung sau, liền ẩn cư ở chỗ này.” Ảnh vệ giải thích tới chỗ này, thấy Khương Vọng mặt đầy mờ mịt, liền bổ sung nói: “Dương Kính là đệ đệ của quận chủ quận Bích Ngô Dương Lạc.”
Khương Vọng còn không biết rằng tên Dương Kính này còn tham gia cả cộc thi tuyển chọn danh ngạch cho Hoàng Hà Hội, tuổi còn rất trẻ nhưng đã đạt được thành tựu Ngoại Lâu, chiến lực bất phàm, cũng được coi như đệ nhất thiên tài ở quận Bích Ngô này. Nhưng nếu xét trong phạm vi của toàn bộ Tề quốc thì cũng chưa được xếp hạng gì cả, ngay cả Đại Sư Lễ cũng không có cơ hội tham gia.
Dĩ nhiên hắn cũng nghe hiểu lời nhắc nhở của vị ảnh vệ này, giải thích: “Ta chẳng qua là tìm Công Tôn Ngu hỏi mấy vấn đề, sẽ không gây ra xung đột gì đâu.”
Ảnh vệ sâu xa nói: “Chắc hẳn ngài chuyến này sẽ không cầm danh thiếp bái phỏng.”
“ Ừ... Ta chuyến này cần phải giữ bí mật.”
“Vậy sẽ rất khó không phát sinh xung đột.” Ảnh vệ hiển nhiên là rất có kinh nghiệm, đưa tay đưa tới một tấm bản đồ cấu tạo của trang viên: “Công Tôn Ngu từ sau khi tới nơi này cơ hồ không bước chân ra khỏi phủ. Không tiếp khách, cũng không có mấy người biết hắn ta ở chỗ này. Tòa trang viện này là sản nghiệp của Dương Kính, bình thường chỉ khi tới mùa săn thú thì y mới tới đây một lần, bình thường rất yên tĩnh. Công Tôn Ngu ở phòng đã đánh dấu ở trên tấm bản đồ này, khi ngài tới bái phỏng, nhớ nhất định phải nhỏ tiếng một chút là được.”
Khương Vọng nhận lấy tấm bản đồ này, tin tức này quả thật vô cùng chi tiết, quả thật đã bỏ ra rất nhiều công sức trong phương thức tình báo này. Hắn vừa nhìn ảnh vệ kia vừa hỏi: “Ta vẫn chưa biết tên gọi của ngươi, không biết xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Thanh Chuyên.” Ảnh vệ cũng không có giải thích ý nghĩa của cái tên này , chỉ nói: “Ta ở bên ngoài tuần tra cho ngài. Mỗi một khắc đồng hồ, có hai tiếng chim hót, đại biểu hết thảy bình thường. Nhưng nếu ngài nghe thấy ba tiếng chim hót, chính là có thứ phát sinh ngoài ý muốn, cần phải rời khỏi. Vượt qua hai khắc đồng hồ mà không có thanh âm, chính là ta chết.”
Lần nhắc nhở này thực ra cũng không có vấn đề gì bất thường, chỉ là từ “chết” kia hắn ta nói ra quá sức bình tĩnh…
Giống như nói, đói ta sẽ tự mình ăn một bữa cơm.
Chỉ có thể nói binh lính được huấn luyện một cách hung tàn nhất ra quả là không bình thường.
Khương Vọng vốn có lòng muốn nói một câu, ta chỉ là đi nói chuyện một chút thôi, không cần phải khẩn trương như vậy đâu. Nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói lời nào, cầm tấm bản đồ cấu tạo của trang viên, liền xoay người đi vào bên trong.
Phải trải qua nhiều khó khan như vậy mới lặng lẽ tới được quận Bích Ngô này.
Làm sao có thể nói, không cần khẩn trương?
...
Quận chủ Dương Lạc của quận Bích Ngô có tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong. Là người có thể nắm giữ chức vụ quận chủ ở một quốc gia bá chủ như Tề quốc này thì tự nhiên những tu sĩ cùng cảnh không thể nào so sánh được. Lại còn dựa được vào ấn của quận Bích Ngô này, chiến lực tự nhiên không thể coi thường.
Chỉ có những nơi như ba quận của Dương địa thì mới vì thuần phục mà cho loại người có thực lực như Hoàng Dĩ Hành một cơ hội. Tất nhiên lão vẫn chỉ có thể là Trấn phủ sứ, cũng không thể nào trở thành một quận chủ chân chính được.
Có điều, đối với Khương Vọng bây giờ mà nói, trừ quận chủ có tu vi Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong - vị quan đại diện cho bộ mặt của toàn bộ quận Bích Ngô ra, thì không ai đáng để hắn phải kiêng dè.
Cho nên Khương Vọng lẻn vào chỗ trang viên này, tâm tính vô cùng ung dung.
Không phải nói quận Bích Ngô trừ Dương Lạc ra thì không có ai là đối thủ của hắn, giống như ở Bối Quận có tiền tướng, quận Thạch Môn có Lý thị, quận Đại Trạch có Điền thị…tất nhiên ở quận Bích Ngô này cũng sẽ có một vài nhân vật ẩn cư, nhưng những nhân vật đó sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Chỗ này là trang viên Dương Kính dùng để ở khi rảnh rỗi đi săn thú, cũng bỏ ra chút tâm tư để trang hoàng cho nơi này, núi giả hay hành lang cũng rất có bố cục, trang trí không quá hào nhoáng nhưng rất hợp lý.
Khương Vọng không có lòng dạ nào thưởng thức phông cảnh, lần theo tấm bản đồ trên tay, rất nhanh đã tìm thấy nơi ở của Công Tôn Ngu.
Gian viện tử này rất nhỏ, phong cách bố trí khá đơn sơ, liếc nhìn thêm vài lần sẽ thấy không hề có một thứ dư thừa nào cả.
Dưới bóng đêm trang viên vô cùng an tĩnh, chỉ có phòng ngủ của Công Tôn Ngu là vẫn còn sáng đèn.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, cũng không làm gì để che giấu, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Một người nam tử đầu đội mũ quan cao, thân mang thắt lưng rộng, khí chất vừa cổ xưa vừa trang nhã đang ngồi cếp bằng trên thạch tháp*.
*chiếc giường nhỏ bằng đá
Khác biệt với rất nhiều địa phương khác, quận Bích Ngô có phong tục ngủ ở trên thạch tháp, cũng không biết do đâu tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận