Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1235: Thiên Nhai Khổ (1)

Chương 1235: Thiên Nhai Khổ (1)
Dương Liễu đã về tới Hoài đảo, nhưng cũng không phải là vì hoạt động Hải Tế đang đến gần.
Bởi vì mấy ngày về lại Hoài đảo này, ngày nào y cũng uống đến say mèm, không tham dự vào chuyện gì khác.
Khương Vọng đoán ra kết quả một cách dễ dàng là - Dương Liễu đã bị loại trong quá trình theo đuổi Chiếu Vô Nhan.
Dựa theo tin tức Điền Hòa cung cấp, Dương Liễu thích quần áo đẹp, thích rượu ngon, và cũng rất chú ý dáng vẻ. Xét về mặt tu hành, y cũng coi là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Hải Kinh Bình, tình cảm với Hải Kinh Bình cũng rất tốt.
Bích Châu bà bà để lại cách liên lạc với Hải Kinh Bình cho Khương Vọng cũng không phải không có lý - nếu như lúc trước Khương Vọng thật sự kết bạn vui vây với Dương Liễu ở đảo Tiểu Nguyệt Nha.
Nhưng trên thực tế, bởi vì Hứa Tượng Càn, Dương Liễu có thể hoà nhã với Khương Vọng mới là lạ.
Có điều Khương Vọng đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặt nóng dán mông lạnh rồi, nếu như có thể cứu Trúc Bích Quỳnh, chịu chút thiệt thòi cũng chẳng sao.
Trên đảo Nguyệt Nha, chỗ khách rượu thường đi nhất, chắc hẳn là bãi đá ngầm Thanh Ngao, nơi này được gọi như vậy vì có một cục đá khổng lồ hình con ngao.
Mà Thanh Bình Nhạc là tửu lâu tốt nhất trên bãi đá ngầm Thanh Ngao.
Trước khi tới Thanh Bình Nhạc, Khương Vọng dùng ba trăm viên đạo nguyên mua một vò Thiên Nhai Khổ. Loại rượu này không phải hạng thường, nghe nói là loại rượu tổ sư Điếu Hải Lâu Điếu Long Khách thích uống nhất hồi trước, hàng năm chỉ sản xuất mười vò mà thôi.
Khương Vọng còn phải nhờ Bích Châu bà bà giúp mới mua được, hắn hoàn toàn có thể dùng cách khác, nhưng chính việc nhờ vả này cũng là một cách báo cáo cho Bích Châu bà bà.
Người tự mang rượu đi vào tửu lâu bình thường không sẽ được hoan nghênh, nhưng chỉ cần đưa bạc đủ nhiều thì cũng chả phải vấn đề gì cả.
Tay trái nửa ôm vò rượu, Khương Vọng không mời tự vào, xông vào nhã gian của Dương Liễu.
Lúc đó Dương Liễu đang một mình uống rượu bên cửa sổ, mặt mày nhuốm vẻ cô đơn. Đột nhiên nghe thấy có động tĩnh, lông mày y cau lại muốn tức giận.
Thấy là Khương Vọng tới, bèn đè lửa giận xuống một chút, nhưng giọng điệu vẫn không chào đón gì: "Không hỏi mà lấy là trộm, không mời mà vào là cướp. Quân biết hay không?"
Khương Vọng vừa nghe lời này thì biết mình bị giận chó đánh mèo vì Hứa Tượng Càn, nếu không thì Dương Liễu đâu cần phải ra vẻ nho nhã như vậy. Rõ ràng là đang nhằm vào người đọc sách.
Nhưng người đọc sách chưa chắc ai cũng thơm hương mực, có bạn bè vô liêm sỉ thì lại khó khánh khỏi việc học theo.
Khương Vọng chẳng những không buồn bực, ngược lại còn cười:
"Liễu huynh đừng như thế, ta đến cửa chào hỏi, một không trộm, hai không cướp, sao gọi là kẻ cướp được? Chớ quên, lúc ở Tam Vị Trang, ta còn từng mời ngươi ăn hải sản đó!"
Lời này cũng mệt hắn không biết xấu hổ mà mở miệng. Lúc ấy nếu không phải Dương Liễu quấn quít năn nỉ, bỏ tiền đặt bao hết, sao y lại được vào bàn cơ chứ.
Có điều lúc ấy y đã quấn quýt năn nỉ để được ngồi, thì bây giờ cũng không có cách nào từ chối Khương Vọng.
Y chỉ buồn bực, ấp úng nói: "Ta họ Dương"
"Dương Liễu huynh, ngươi hiểu lầm rồi." Khương Vọng gấp gáp bổ sung: "Ta gọi ngươi là Liễu huynh, là cố ý gọi tên để tỏ vẻ thân thiết. Tựa như ta gọi Hứa Tượng Càn là Tượng Càn huynh vậy đó."
"Ngươi còn dám nhắc tới Hứa Tượng Càn!" Dương Liễu vỗ bàn, cả giận nói: "Ngươi tới làm nhục ta phải không? Đi theo tới tận Hoài đảo để làm nhục ta à?"
"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi." Khương Vọng đi vài bước đến trước bàn, thành khẩn nói: "Liễu... Dương Liễu huynh, ta rời khỏi đảo Tiểu Nguyệt Nha hơi sớm, đã xảy ra chuyện gì sao mà ta biết được cơ chứ?"
Dương Liễu đại khái cũng hiểu, việc mình nổi giận với Khương Vọng đúng là đánh mất phong độ, phẫn nộ dựa vào ghế, mạnh miệng nói: "Không có gì!"
Khương Vọng thuận thế ngồi xuống ngay bên cạnh y, làm như là bạn thân thương lắm, nói với vẻ quan tâm: "Lời này có lẽ ta không nên hỏi, có điều, ài. Ngươi và Chiếu cô nương thế nào rồi?"
"Cũng không có gì." Dương Liễu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố hết sức để cho giọng nói của mình có về bình tĩnh: "Nàng nói, mong ta đừng có đi theo nàng nữa, mong ta có cuộc sống của mình"
Sau khi nói xong y còn cười lạnh một tiếng, đại khái là để tỏ vẻ mình không để ý chút nào.
Nhưng rõ ràng ánh mắt đã phiếm lệ rồi.
Khương Vọng than nhẹ trong lòng.
Người thanh niên này vẫn còn rất sĩ diện, chứ nếu đổi lại, cách nói kiểu này hoàn toàn không có tác dụng với Hứa Tượng Càn.
Hứa Tượng Càn sẽ chỉ trả lời bằng câu nói buồn nôn kiểu như là "Cuộc sống của của ta chính là nàng", "Ta nào có bám theo nàng, ta chỉ đang đi theo duyên phận của chúng ta thôi" v.v... Sẽ không bao giờ nhận thua đi mất, một mình chán nản như Dương Liễu.
"Haizzz, vậy thì đúng là đáng tiếc." Mặt Khương Vọng rất là thành khẩn: "Ta nói thật ta cảm thấy ngươi và Chiếu cô nương xứng đôi nhau lắm"
"So với Hứa Tượng Càn thì sao?" Dương Liễu ấp úng hỏi.
"Hứa Tượng Càn nào mà bằng ngươi được chớ?" Khương Vọng nói năng có khí phách, chí thiếu nước chỉ trời thề thốt: "Ngươi giỏi hơn hắn nhiều!"
"Thật hả?" Dương Liễu quay đầu lại, nhìn hắn chằm chặp: "Ta giỏi ở chỗ nào?"
"Hả.." Khương Vọng không nghĩ tới y lại thành thật như vậy, ngẩn người ra mới nói: "Tóc của ngươi nhiều hơn hắn nhiều!"
Rõ ràng Dương Liễu lạc lõng hơn nữa, y thở dài một hơi, không có tâm trạng gì có lệ Khương Vọng: "Nếu ngươi tới trào phúng ta, thì thực chất không cần làm vậy đâu. Trước kia, giữa ta và Hứa Tượng Càn đúng là có chút mâu thuẫn, nhưng cũng chỉ vì ý trung nhân, ai nấy dùng thủ đoạn của mình mà thôi. Giờ Hứa Tượng Càn đã thắng, các ngươi tội gì còn làm vậy?"
Xem ra lần này y đã tổn thương lắm rồi. Hoàn toàn không còn chút tranh cường háo thắng gì nữa.
Chiếu Vô Nhan cũng không phải kiểu người làm cho người ta liếc mắt một cái là kinh diễm, nhưng lại dịu dàng xâm nhậm vào cuộc sống của người khác như gió xuân thành mưa. Không nói tới những điều khác, cả Dương Liễu, Hứa Tượng Càn đều có thể coi là tài tuấn đương thời, nhưng cả hai đều hồn xiêu phách lạc vì nàng.
"Thật ra, nói là Hứa Tượng Càn thắng thì cũng chưa chắc. Chiếu cô nương không phải người dễ động lòng, nàng ta có mục tiêu rất rõ ràng, biết mình muốn gì, ta cảm thấy nàng ta sẽ không dừng lại vì bất kì ai.
Vào lúc Chiếu Vô Nhan âm thầm quan sát Khương Vọng, sao Khương Vọng lại không nghiêm túc quan sát nữ nhân khiến Hứa Tượng Càn si mê này cơ chứ?
Những điều hắn nói lần này, toàn là lời nói thật.
"Bây giờ Hứa Tượng Càn nhiều nhất cũng chỉ xem như không bị chán ghét mà thôi."
Khương Vọng phân tích một phen như vậy, bất kể đúng sai thế nào. Ít nhất nhìn từ ngoài mặt thì có vẻ rất có kinh nghiệm, có kiến giải rất là sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận