Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2153: Nghiệm thi

Chương 2153: Nghiệm thi
Xe ngựa vừa đi khỏi, cửa cung phía sau một lần nữa khóa chặt.
Trường Sinh Cung quay về vẻ yên lặng vốn có.
Khương Vọng vẫn nghĩ đến bức bình phong kia.
Vị trí của bức bình phong kia cách cửa lớn của Trường Sinh Cung không xa lắm, mà bức bình phong đó lại lại Khương Vô Khí tự tay vẽ nên, đương nhiên có thể đại biểu một chút ý niệm của Khương Vô Khí, hoặc có thể nói là khuynh hướng.
Một bức họa vẽ nên cả chúng sinh, đương nhiên là một bố cục thường thấy.
Nhưng ý nghĩa của bức “Chúng Sinh Tương” này là “nhìn thấy chúng sinh, bao dung chúng sinh” sao?
Hay là “thống trị chúng sinh, trước hết phải hiểu” đây?
Những chuyện mà vương hầu, tướng lĩnh, dân thường kia trải qua liệu có đại biểu cho cách nhìn của Khương Vô Khí đối với thời cuộc?
Khi đó Phùng Cố dừng bước tại đây, liệu có phải là có huyền cơ gì không?
Trong bức tranh ngàn vạn người đó, Khương Vọng lặng lẽ nhớ lại, dừng lại ở vô vàn những người đó, quan sát xem bọn họ đang làm gì, để tìm kiếm được mối liên hệ.
Đây là công việc vừa tỉ mỉ vừa dài dòng buồn chán, khó có thể phân tâm.
Xe ngựa ngừng lại.
“Đến rồi.” Trịnh Thương Minh xuống xe trước.
Lâm Hữu Tà theo sát phía sau.
Trong lòng ba người đều có tâm sự, tất cả đều không nói gì.
Khương Vọng đi theo phía sau bọn họ, lại một lần nữa đi vào Bắc Nha.
Nha môn nắm giữ quyền lực to lớn, đất đai cực kỳ rộng lớn, Khương Vọng đã tới nhiều lần, những gì được thấy cũng không quá nhiều, chưa được thấy trọn vẹn toàn cảnh Bắc Nha.
Hôm nay là lần đầu thấy nhà giam của Bắc Nha.
Đó là một tòa thiết phòng đứng sừng sững trên nền đất bằng phẳng, bốn phía không có công trình kiến ​​trúc nào, bảng đá không hề bị che khuất. Thiết phòng vốn dĩ chỉ là nơi lính canh xác minh danh tính, còn nhà giam thực sự nằm dưới lòng đất.
Trịnh Thương Minh tự mình đi thẩm vấn những thị nữ thái giám của Trường Sinh Cung, Lâm Hữu Tà đi trước một bước để kiểm tra thuốc.
Khương Vọng không đi theo ai trong số hai người đó, hắn đi về phía nhà xác. Bắc Nha có một nơi chuyên để xác, cách không xa nhà giam Bắc Nha...
Đương nhiên sẽ không tránh khỏi cho người ta cảm giác uy hiếp, giống như đã bị dùng hình trong nhà giam liền có thể trực tiếp kéo vào nhà xác.
Nhưng kỳ thật chuyện này vẫn tương đối hiếm thấy.
Bắc Nha có quy trình kiểm điểm nghiêm ngặt đối với việc giết người, những kẻ giết người bừa bãi hôm nay sẽ “được” làm khách ở trong nhà giam Bắc Nha vào ngày mai. Kẻ chưa có lệnh mà đã giết chết người phải chịu trách nhiệm.
So với thiên lao do Đả Canh Nhân quản lý, nhà giam Bắc Nha này có thể xem là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Giống như những thị nữ thái giám của Trường Sinh Cung tạm thời bị nhốt ở chỗ này, đều chỉ là vì che giấu vụ án, một khi kết án là có thể ra ngoài, cho nên cơ bản cũng không phải chịu tổn hại gì.
Đương nhiên, bên trong nhà giam Bắc Nha cũng có cấp bậc khác nhau đối với những phạm nhân khác nhau. Cái gọi là “nhẹ nhàng” cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Như thân phận của người chết Phùng Cố này, ở bên trong nhà xác Bắc Nha cũng coi như là cấp bậc khá cao, được một mình một nơi riêng.
Ngoài cửa có người canh gác, không có ấn văn Bắc Nha không được phép vào.
Cho dù là Khương Vọng vào trong, cũng có một tên bộ khoái Bắc Nha đi theo sau, lặng lẽ ở trong phòng, theo lệ cũ giám sát công việc.
Dưới tình huống như vậy, nếu muốn động chân động tay vào thi thể Phùng Cố là việc vô cùng khó khăn. Muốn động chân động tay mà không bị Thanh Bài có thâm niên kia phát hiện lại càng là chuyện không thể nào.
Một chiếc thạch quan (4) nằm ở giữa phòng.
(4) thạch quan: quan tài đá
Loại thạch quan này vô cùng quý giá, tất nhiên không phải ai cũng xứng dùng. Trên thạch quan có khắc trận văn, thi thể trong đó sẽ không bị thối rữa, giữ nguyên tình trạng của thi thể khi chết một cách tốt nhất có thể.
Vậy nên khi Khương Vọng thấy Phùng Cố, cỗ thi thể còn chưa kịp có thay đổi gì.
Toàn thân trần trụi, có một vài vết đao rất nhỏ, đã được các Thanh Bài kiểm nghiệm không biết bao nhiêu lần.
Khương Vọng nhìn ra được có một vài vết là do Lâm Hữu Tà lưu lại. Hắn đã thấy tận mắt Lâm Hữu Tà giải phẫu thi thể, nhận ra được thủ pháp đặc biệt của nàng.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, mắt trái đã chuyển thành đỏ ngầu.
Dưới trạng thái Càn Dương Chi Đồng, kiểm tra cỗ thi thể này, nắm bắt được những chi tiết nhỏ...
Kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Không có vết thương nào ngoài vết cổ được tìm thấy, cũng không có dấu vết có người động tay động chân.
Khương Vọng vốn cũng không trông mong mình có thể phát hiện điều gì, sau khi kiểm tra, lại âm thầm vận dụng thuật Hồi Tưởng, muốn xem xem có thể phục hồi được một chút thần trí, hơi thở của Phùng Cố hay không...
Nhưng hắn ta thực sự đã chết rồi, thần hồn đã tan biến hết, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.
Nhìn đôi mắt của Phùng Cố sau khi chết vẫn trợn tròn, trong lòng Khương Vọng liền hỏi: “Ngươi có biết rằng điều ngươi muốn có thể không bao giờ thành hiện thực không?”
Đương nhiên câu hỏi này sẽ không có đáp án.
Khương Vọng thu hồi Càn Dương Chi Đồng, xoay người rời đi.
Thanh Bài bộ khoái theo Khương tước gia đi vào khám nghiệm tử thi là một nam tử trung niên ước chừng bốn mươi mấy tuổi.
Thoạt nhìn hết sức nội liễm đáng tin.
Từ đầu tới cuối đều không nói tiếng nào. Chờ sau khi Khương Vọng đi ra mới đi theo phía sau bước nhanh đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua thạch quan, hắn ta duỗi lòng bàn tay ra nhanh chóng quét qua thân thể của Phùng Cố, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, như thể bắt được thứ gì đó. Sau khi theo sát Khương Vọng, hắn ta bước ra khỏi nhà xác, đóng cửa rồi khóa lại.
Toàn bộ quá trình không hề có chút nao núng nào, tự nhiên như nước chảy mây trôi...
Sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện được.
Hắn ta có sự tự tin như vậy. Đôi mắt cụp xuống, không nói một lời.
Nhưng điều hắn ta không nhìn thấy là...
Khương Vọng, người đang đi ra ngoài hành lang, tay trái khẽ lật, lặng lẽ thu về một chiếc kính trang điểm xinh xắn.
Khương Vọng dùng Hồng Trang Kính bao trùm nhà xác này, vốn dĩ là muốn giúp chính mình tìm kiếm đầu mối có khả năng. Bản thân xem một lần, thông qua Hồng Trang Kính lại xem thêm một lần nữa.
Không nghĩ tới lại “xem” được một màn thú vị này,
Thanh Bài bộ khoái đi theo giám sát này là người ở đâu?
Người đó muốn làm gì, đã làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận