Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1110: Ta là người hay nói đạo lý mà

Chương 1110: Ta là người hay nói đạo lý mà
Khương Vọng dường như muốn cho bọn họ một tràng vỗ tay, hắn không kìm được mà cười lên: "Nếu như ta nói không thì sao?"
"He!" Lý Lão Tứ xìu mặt xuống, ngón tay cái chỉ sang bên cạnh:
"Cơ thể săn chắc, cương đao chói lọi kia, có nhìn thấy không?"
"Nè!" Trịnh Lão Tam vỗ hắn một cái, rất là đáng ghét: "Đừng có đẫm máu thế mà. Ta không chém người."
Hắn ta đương nhiên là người nắm quyền quyết định trong hai người, ra vẻ rất là khí phách, hắn ta híp mắt cười nhìn Khương Vọng: "Bọn ta chưa từng ép buộc, bọn ta sẽ treo ngươi lên, treo ở trên cây cho đến khi ngươi nói ừ mới thôi."
"Ố đây không tiện nói chuyện, bị người ta nhìn thấy thì không hay" Khương Vọng chỉ về phía khu rừng nhỏ cách đó không xa:
"Chúng ta qua đằng kia nói?"
"Được, món đồ quý giá như vậy, nếu ngươi tùy tiện giao ra, quả thật rất khó làm người ta không để ý" Trịnh Lão Tam đúng là kiểu người tâm lý: "Vậy đi thôi!"
"Đi đi đi!" Lý Lão Tứ khí thế hiên ngang, ngạo nghễ dẫn đầu đi trước.
Khương Vọng cũng không vội, bước theo phía sau.
Chắc là sợ hắn bỏ chạy, cho nên Trịnh Lão Tam cứ luôn theo sát bên cạnh, ánh mắt chăm chăm theo dõi hắn.
Ba người cứ như thế mà đi vào trong rừng cây âm u đó...
Chưa được mười tức, Khương Vọng vỗ tay, ung dung chậm rãi bước ra ngoài.
Đối với hắn mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc dạo nhỏ để điều chỉnh tâm trạng của hắn một chút mà thôi.
"Công việc" theo dõi, mới là nơi cần thể hiện tốt vào lúc này.
Và ở trong khu rừng nhỏ đó, hai tên một mập một ốm bị dây leo trói lại, treo ngược lên cành cây, lũng la lủng lẵng.
Hai người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Lúc này.
Rắc, rắc.
Tiếng cành cây khô bị đạp gãy vang lên, từ xa đến gần.
Màn đêm nặng tru, rừng cây cũng trở nên đặc biệt u ám.
Một nữ tử với thân hình mảnh mai cùng mái tóc dài lướt qua màn đêm, giãm lên những nhành cây xơ xác, đi đến chỗ cái cây đang treo ngược hai người kia.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh trăng lọt qua những khe lá, khiến người ta có thể nhìn thấy chiếc mặt nạ quái dị chẳng có ngũ quan trên gương mặt nữ tử kia.
"Thú vị?" Nàng ta hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Miệng của hai kẻ kia cũng bị một dải vải bịt lại. Dải vải thì được lấy ra từ trên quần áo của bọn họ.
Tên mập không lên tiếng.
Tên ốm thì cứ kêu lên ưm ưm.
"Các ngươi có mệt không?" Nữ tử đó lại hồi, tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm.
Vù~ Trịnh Lão Tam thổi nhẹ một hơi, mảnh vải đang trói chặt từ từ buông lỏng ra, rơi xuống.
Cười lên giống như đứa trẻ: "Thú vị lắm"
Nữ tử đi tới hai bước: "Lão đại không phải bảo các ngươi đến đây chơi."
"Bọn ta cũng đâu chỉ chơi mà không làm việc chứ" Trịnh Lão Tam cười quái gở.
Lý Lão Tứ thì phát ra mấy tiếng xoèn xoet kỳ lạ.
Miếng vải trên miệng hắn ta, từng đoạn từng đoạn tự động cuốn đi, cuối cùng quấn thành một quả cầu nhỏ...
Bịch!
Nó rơi xuống đất, đập thành một cái hố nhỏ thẳng đứng sâu không thấy đáy.
"Đúng vậy đúng vậy" Hắn ta cũng hùa theo.
"Các ngươi đang chơi với ai?" Nữ tử mang chiếc mặt nạ không mặt cũng có hơi bất lực.
Trịnh Lão Tam quay đầu lại nhìn Lý Lão Tứ, rồi xoay đầu lại nói:
"Không nói cho ngươi biết đâu!"
"Người đó có thú vị không?" Nữ tử dường như không nghe thấy lời cự tuyệt của hắn ta, cả người dần dần bay lên, đầu ngang với Lý Lão Tứ đang treo ngược đó, ánh mắt cũng nhìn vào mắt hắn ta.
Lý Lão Tứ rụt lại phía sau, nhìn Trịnh Lão Tam giống như đang cầu cứu: "Tam ca?"
Trịnh Lão Tam nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy.
"Hửm?" Nữ tử nói bằng giọng mũi nặng nề.
"Rất biết điều." Lý Lão Tứ vội nói.
"Biết điều thế nào?"
"Đối xử với những người có sức mạnh không bằng hắn, vẫn rất biết lý lẽ"
"Vậy thì thật sự rất biết lý lẽ rồi"
"Đương nhiên!" Dáng vẻ Lý Lão Tứ rất kiêu ngạo, dường như người được khen là hắn ta vậy.
"Thế sao các ngươi lại bị treo ngược lên vậy?" Nữ tử đó hỏi.
"Bởi vì bọn ta không nói lý lẽ!" Lý Lão Tứ vẫn cứ tỏ vẻ thản nhiên, trơ mặt mo ra.
"Thực lực của người đó thế nào?" Nữ tử đó lại hỏi.
"Mạnh hơn phế vật!" Lý lão tứ cợt nhả nói.
Nữ tử đó rõ là không muốn phối hợp đùa giỡn cùng hắn ta: "Vấn Tâm là người mà lão đại đích thân cứu về, đừng cứ mãi gọi hắn là phế vật, trêu ghẹo hắn nữa"
Lý Lão Tứ cười lên he he, nhưng chẳng nói gì. Đương nhiên là hắn ta không mấy quan tâm.
"Sớm muộn hắn cũng khoét tim của ngươi!" Nữ tử đột nhiên hung đữ nói.
"O~O~"
Lý Lão Tứ cứ bị treo ngược như thế mà bắt đầu đưa qua đưa lại, tự mình chơi với mình cũng vui đấy chứ.
Tất nhiên hắn ta không quan tâm đến mấy câu uy hiếp kiểu này.
Hoặc là nói, cho dù lời hăm dọa này thật sự trở thành thật đi chăng nữa, hắn ta cũng không cảm thấy chuyện này tồi tệ đến vậy... không chừng còn thú vị hơn nữa.
"Người đó ở đâu?" Nữ tử lặng lẽ đợi hắn ta chơi một lát rồi mới lên tiếng hỏi.
Lý Lão Tứ ngưng cái xích đu quái dị kia lại, cũng không cười, nhìn chăm chăm vào nữ tử đó: "Tam ca đã nói là không nói cho ngươi biết rồi mà."
Nữ tử kiêu ngạo cười một tiếng: "Nghe ngươi nói thú vị như thế, khiến ta..."
Nàng ta đưa tay khẽ ấn nhẹ lên chiếc mặt nạ không có ngũ quan của mình: "Có hứng thú tháo mặt nạ ra rồi"
Bịch.
Một âm thanh khe khẽ vang lên, khiến người ta không kìm được hoài nghi, âm thanh này phải chăng đã từng xảy ra.
Sau khi âm thanh này vang lên, Trịnh Lão Tam đã mở được dây trói, hơn nữa mặt đối mặt đứng trước người phụ nữ đó, thanh đao thép sáng chói, không biết đã nhấc lên tay từ khi nào.
"Đó là đồ chơi của ta, không cho ngươi chơi" Hắn ta nghiêm túc nói.
Ánh mắt cố chấp đơn thuần, giống như một đứa trẻ con ngang bướng, nhưng lại lạnh lùng và sắc bén như thanh đao thép trong tay.
Thân hình to lớn của hắn ta cho người ta cái cảm giác cực kỳ đè nén.
Thanh đằng trên người Lý Lão Tứ lúc này bò đi giống như một con linh xà, cả người xoay một vòng, nhẹ nhàng khéo léo đứng phía sau Trịnh Lão Tam.
"Tam ca." Hắn ta mở miệng nói: "Ta thật sự không muốn cắt thịt nàng ta. Ta có hai lý do. Thứ nhất, nàng ta quá ốm, chẳng có tí thịt nào. Thứ hai, chúng ta đánh không lại lão đại"
"Lão tứ ngươi nói có lý." Trịnh Lão Tam nói.
"Ta là người hay nói đạo lý mà" Lý Lão Tứ cất giọng hí hửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận