Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 911: Đôi mắt này của ta, đã thấy nhiều rồi

Chương 911: Đôi mắt này của ta, đã thấy nhiều rồi
Trong Đình Vân Tạ, Khương Vọng đang muốn dùng lệnh bài chữ Thiên liên lạc với Diệp Thanh Vũ, nói về chuyện khai mạch ngày mai của An An.
Khương An An bây giờ dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các, chuyện lớn như khai mạch, vẫn phải được tiến hành dưới sự bảo hộ của Lăng Tiêu Các mới thỏa đáng.
Tấm lệnh bài chữ thiên này Diệp Thanh Vũ đã đặc biệt bố trí qua, chỉ cần rót đạo nguyên vào, liền có thể tùy lúc liên lạc với Diệp Thanh Vũ trong bí địa Lăng Tiêu.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, giọng Hướng Tiền vang lên:
"Khương Vọng!"
Không đợi Khương Vọng đáp lời, y đã đẩy cửa tiến vào.
"Ta gõ cửa rồi nha" Y còn nói thêm một câu.
Khương Vọng chỉ có thể tạm dừng nói chuyện phiếm với Diệp Thanh Vũ, bất đắc dĩ hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì không thể để mai rồi nói sao?"
Hướng Tiền buồn rầu đi vài bước, tìm một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt lo lo lắng lắng nói: "Ngươi có giải thích với An An hay không, mắt ta chỉ tương đối vô thần mà thôi, chứ không phải là chưa tỉnh ngủ!"
Nhìn qua y thật sự rất lo lắng. Nhưng vấn đề mà y quan tâm, cũng thật sự rất nhàm chán...
Chẳng qua chuyện này cũng rất phù hợp với tính cách của Hướng Tiền. Nếu có ngày nào đó từ miệng người này nghe được chuyện thiên hạ đại sự thì lúc đó có lẽ mặt trời sẽ mọc lên từ hướng tây mất.
Đối với vấn đề mà y hỏi, Khương Vọng rất thành thực: "Chúng ta không hề nói tới ngươi."
"Không thể nào! Ta đây ngự kiếm Thanh Minh đẹp trai biết bao, người nào nhìn thấy mà chẳng hâm mộ? Tiểu hài tử nhất định lại càng không thể Ị?
Hướng Tiền quả quyết phản bác, nhưng khí thế nhanh chóng ỉu xìu: "Thật sự là một câu cũng không nhắc đến sao?"
Khương Vọng nhún vai, tin hay không thì tùy.
Hướng Tiền thấy dáng vẻ của y, trong lòng liền vô cùng bất mãn:
"Ngươi cố ý kêu ta xa xôi vạn dặm chạy đến đây, chính là để khoe khoang với ta muội muội ngươi đáng yêu thế nào, tiểu tình nhân của ngươi xinh đẹp bao nhiêu sao?"
Lúc này đến phiên Khương Vọng lúng túng rồi, Diệp Thanh Vũ vẫn đang nghe ở đầu kia của lệnh bài ngọc chữ thiên đó!
"Ta và Diệp đạo hữu là quân tử chỉ giao, ngươi đừng có nói bừa..."
"Thôi đi!" Hướng Tiền khoát tay ngắt lời, lấy khí thế bậc thầy tình trường cười lạnh nói: "Ngươi ngay cả một muội muội đáng yêu như An An cũng đành lòng để lại đây phối hợp với ngươi, cô Ị?
nương nào mà chẳng dụ dỗ được? Rõ là lòng muông dạ thú "An An ở lại Lăng Tiêu Các là vì nguyên nhân khác, Diệp đạo hữu hoàn toàn chỉ là giúp đỡ..."
Khương Vọng giải thích được một nửa lại bị ngắt lời.
"Chút đạo hạnh này của ngươi mà còn muốn giấu ta" Hướng Tiền chỉ chỉ đôi mắt cá chết của mình: "Đôi mắt này của ta, đã thấy nhiều rồi!"
Mỗi ngày hết ăn lại ngủ, ngươi thì thấy được gì mà nhiều chứ?
Còn bày cái vẻ bậc thầy tình trường ra trước mặt ta, quen biết lâu như vậy, rõ là bên cạnh ngay cả một con muỗi cái cũng không có!
Khương Vọng mắng to trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ phong độ nói: "Hướng Tiền huynh à, hay là chúng ta nói đến chuyện ngự kiếm Thanh Minh đi? Ngươi phi kiếm quả thật rất tuyệt, khiến người ta tán thưởng!"
Lệnh bài trong tay như củ khoai lang nóng phỏng tay, hắn rất muốn trực tiếp bịt miệng Hướng Tiền lại, nhưng lúc này mà biểu hiện quá kích động, ngược lại giống như thẹn quá hóa giận.
Hướng Tiền ngừng lại một lúc, lập tức hếch mặt dạy đời: "Phi kiếm sao, tri thức thật sự rất lớn. Ngươi nghĩ xem, trong dòng lịch sử có nhiều pháp môn dùng kiếm như vậy, vì sao chỉ có phi kiếm có thể trở thành một thời đại huy hoàng? Chuyện này phải nhắc đến một nữ nhân..."
Trong lúc nghe Hướng Tiền thao thao bất tuyệt giải thích, Khương Vọng cảm giác đầu bên kia của lệnh bài đã trở nên im lặng, chắc là Diệp Thanh Vũ đã chủ động cắt đứt liên lạc.
Nếu như Hướng Tiền nói đến những bí mật tu hành, với tính tình của nàng, chắc chắn sẽ không nghe lén. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nàng tức giận vì lời nói nhảm của Hướng Tiền...
Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hướng Tiền vẫn đang ba hoa khoác lác, giảng giải về đủ loại công dụng của thuật phi kiếm: "Theo những gì sư phụ ta nói, ở thời đại phi kiếm, các loại kiếm thuật rất thần kỳ. Trong đó có một loại cực kỳ thú vị, ngươi đoán xem là thứ gì? Ha ha, loại kiếm thuật lì này...
"Được rồi được rồi." Khương Vọng vô cùng có lệ ngắt lời y: "Ngươi nói rất hay, ta lĩnh ngộ được rồi. Lần sau chúng ta lại nói tiếp."
"Đừng để lần sau nữa" Hướng Tiền đang nói hăng say, không chịu ngừng lại, muốn nói còn có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú của y thì cũng chỉ còn mỗi kiếm thuật mà thôi, thật ra y rất muốn có một người đồng đạo, hơn nữa Khương Vọng lại có thiên phú kinh người như thế.
Cho dù y đã buông bỏ mọi nỗ lực, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn hy vọng có người có thể kéo dài vinh quang cho thuật phi kiếm. Dù sao đó cũng là thứ mà y đã phấn đấu rất nhiều năm.
"Trước tiên để ta nói cho ngươi cách dùng của mười loại phi kiếm căn bản..."
"Hít..." Khương Vọng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, che trán nói: "Hình như ta có chút không thoải mái..."
"Làm sao vậy?" Hướng Tiền hỏi.
"Chắc là trước đó bay cao quá, bị trúng gió rồi." Khương Vọng đứng dậy mở cửa cho y: "Không sao, không cần lo lắng cho ta, ta nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Ngươi về trước đi, lần sau chúng ta lại thảo luận tiếp, nhé"
"Ngươi là một Nội Phủ thân thông, còn là hệ hỏa, lại có thể bị trúng gió sao? ? !" Hướng Tiền dính chặt mông trên ghế, không hề cử động: "Ta biết rồi, họ Khương kia, có phải ngươi xem thường phi kiếm hay không? Cho rằng thời đại phi kiếm đã sụp đổ rồi, phi kiếm cũng chẳng có gì hay mà học, có phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận