Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 295: Cô lang tuyệt thực mà chết, độc ưng đâm đầu mà vong

Chương 295: Cô lang tuyệt thực mà chết, độc ưng đâm đầu mà vong
"Khương Vọng." Liêm Tước nghiêm túc nói: "Đừng nói Trọng Huyền Tuân hay Trọng Huyền Thắng, ta không tin tưởng ai trong bọn họ. Cho nên những việc đó ta không cần phải suy nghĩ. Ta chỉ biết, huynh đáng để tin tưởng. Cho nên ta sẽ đứng cùng một phía với huynh. Huynh giúp ai thì ta sẽ giúp người đó."
"Được, để ta hỏi Trọng Huyền Thắng."
Khương Vọng lấy hoàn âm bội ngay trước mặt Liêm Tước, truyền tin tức cho Trọng Huyền Thắng đang ở trong tửu lâu.
Hắn biết chuyện này không nhỏ, nếu tùy tiện để Liêm Tước nói chuyện riêng với Trọng Huyền Thắng, thì e rằng không phải chuyện tốt. Trong hoàn cảnh như thành Nam Dao này, hoàn âm bội lúc trước chuẩn bị cho bí cảnh Thiên Phủ vừa hay có đất dụng võ.
Đúng như Khương Vọng nói, hắn chỉ có thể đại biểu chính mình. Không thể, cũng sẽ không thay Trọng Huyền Thắng quyết định.
Chẳng qua khi thương lượng với Trọng Huyền Thắng, sự dứt khoát của tên béo này lại vượt quá dự kiến Khương Vọng.
"Ta đồng ý hợp tác. Huynh nói câu này cho nhóc thợ rèn nghe: ‘Trọng Huyền Thắng ta tuyệt đối không bạc đãi chiến hữu, hôm nay ngươi giúp ta khống chế Trọng Huyền gia, ngày mai ta giúp ngươi lật tung Liêm gia! ' "
Khương Vọng rót đạo nguyên vào hoàn âm bội, đưa tới trước mặt Liêm Tước.
Liêm Tước không có ý kiến với xưng hô "nhóc thợ rèn" này, nhìn Khương Vọng một chút, liền nói: "Cứ ước định như vậy."
Trọng Huyền Thắng nghe được câu trả lời, lập tức nói với Khương Vọng: "Hiện tại không tiện nói chuyện. Ta sẽ thành lập liên hệ mật với nhóc… Liêm Tước vào khi khác. Huynh tức khắc rời khỏi chỗ đó, đến tửu lâu tìm ta, chúng ta lập tức ra khỏi thành."
Khương Vọng không hề ngốc, chỉ là tầm mắt hạn chế, do xuất thân nên ít gặp qua những chuyện thế này. Trọng Huyền Thắng vừa nói vậy, hắn nghĩ kỹ lại thì đã rõ ràng.
Càng ít người biết bọn họ hợp tác với Liêm Tước, thì về sau có thể phát huy tác dụng lại càng lớn.
Nếu hiện tại đã gióng trống phất cờ, trăm hại mà chẳng một lợi, có khả năng biến chuyện tốt thành chuyện xấu.
Là đúc binh sư đúc ra danh khí duy nhất của Liêm gia trong năm mươi năm gần đây, Liêm Tước tiền đồ vô lượng. Chỉ cần y bằng lòng kinh doanh thì rất nhanh sẽ có thể phát triển. Trong phương diện này, Trọng Huyền Thắng có thể âm thầm giúp đỡ rất nhiều. Bao gồm cả kinh nghiệm quyền mưu tranh đấu mà bản nhân Liêm Tước đang thiếu thốn nhất,
Nhưng nếu muốn chân chính nắm giữ đại quyền Liêm gia, đối thủ của Liêm Tước, không chỉ là tranh đoạt quyền kế thừa của Liêm thị. Mà thật ra là tất cả những người đang chiếm lợi ích ở Liêm thị, những trưởng lão kia… Thậm chí là Tộc Trưởng Liêm thị - Liêm Chú Bình!
Đương nhiên, thân phận hiện nay của Liêm Tước là trợ giúp rất lớn với Trọng Huyền Thắng. Nhưng mặt khác, đối thủ cạnh tranh của Liêm Tước trong nội bộ Liêm thị cũng rất nhiều.
Nếu Trọng Huyền Thắng gióng trống phất cờ liên thủ với Liêm Tước, trên mặt nào đó, là giống như đẩy đối thủ cạnh tranh của Liêm Tước về một phía với Trọng Huyền Tuân.
Chẳng cần phải cân nhắc đế việc Trọng Huyền Tuân có làm như vậy hay không.
Vì chính bản thân hắn ta cũng đang làm như vậy. Trong tất cả minh hữu, quan hệ nhân mạch của Trọng Huyền Tuân, chỉ cần là có cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân, thì Trọng Huyền Thắng đều tiếp xúc qua.
Bằng không, hắn ta làm sao kinh doanh tốt thế lực nhanh như vậy?
Nếu mối hợp tác này âm thầm tồn tại thì sẽ trở thành át chủ bài. Nói không chừng còn có thể là mấu chốt để chiến thắng Trọng Huyền Tuân.
Dự trù càng nhiều, cuối cùng khi công bố kết quả thì càng có sức mạnh.
Đương nhiên, Trọng Huyền Tuân biết Liêm Tước tâm đầu ý hợp với Khương Vọng, nhưng y sẽ không ngờ tới việc Liêm Tước hợp tác với Trọng Huyền Thắng.
Thông qua Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng và Liêm Tước thiết lập hiệp định đồng minh, dùng toàn lực hỗ trợ lẫn nhau!
Trái lại, Trọng Huyền Thắng muốn đi ngay lập tức, càng nhanh càng tốt, khiến người khác cảm thấy hắn ta với Liêm Tước ghét nhau thì càng tốt.

Trở lại tửu lâu, thuộc hạ của Trọng Huyền Thắng sớm đã chuẩn bị xe ngựa, Khương Vọng trực tiếp lên xe rời đi.
Cho dù chiếc xe ngựa xa hoa này cực lớn, nhưng một mình Trọng Huyền Thắng cũng chiếm gần như một phần ba.
Vị trưởng bối trong tộc cùng Trọng Huyền Thắng đến Nam Dao thì cùng Khương Vọng ngồi tại đối diện hắn ta, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Vẫn may là ông ta chỉ hơi béo, nếu không Khương Vọng thật không biết nên chen vào chỗ nào.
Trọng Huyền Thắng vừa vén rèm xem tình hình của thành Nam Dao, vừa giải thích với Khương Vọng: "Ta không sợ y có điều kiện hay yêu cầu gì. Nếu ta thua thì thôi. Còn nếu thắng, mọi chuyện đều có cách giải quyết."
"Khương Vô Dung có một câu thật sự nói không sai, huynh đúng là rất thích đánh cược."
Tính mâu thuẫn trên người Trọng Huyền Thắng vô cùng khác thường. Một mặt cẩn thận tỉ mỉ, lúc này vén rèm quan sát bên ngoài, kỳ thật cũng là đang cảnh giác. Một mặt lại vô cùng chịu mạo hiểm, thường hay chơi một vố cực lớn.
Nghe được lời Khương Vọng nói, hắn ta chỉ cười cười.
"Vốn dĩ, ta không bằng Trọng Huyền Tuân, nếu ngay cả dũng khí đánh cược cũng không có thì còn gì để mà tranh?"
Nghe được lời này, trưởng bối của Trọng Huyền Thắng mở to mắt, cười ha ha nói: "Thứ ngươi mạnh hơn hắn cũng không phải chỉ mỗi dũng khí."
Lúc này, xe ngựa đã ra khỏi thành Nam Dao.
Trọng Huyền Thắng hạ màn xe xuống, nhìn ông lão đối diện, cười cợt nhã nói: "Nếu so vẻ anh tuấn với Trọng Huyền Tuân thì khỏi đi, chẳng lẽ nam nhân lại luận thắng thua bằng dung mạo?"
Ông lão vừa béo vừa lùn ôn hòa cười: "Là da mặt."
Ông ta quay đầu nhìn Khương Vọng, rồi lặp lại lần nữa: "Là da mặt đó."
Khương Vọng hết sức đồng cảm gật nhẹ đầu.
Trọng Huyền Thắng chẳng thèm để ý mà nhân cơ hội giới thiệu cho Khương Vọng: "Vị này là thân đường gia của ta, từ nhỏ đã rất thương ta vì gương mặt anh tuấn này. Đừng nhìn bây giờ trông có vẻ hiền lành, thế nhưng năm xưa ông ấy được xưng là “Hung Đồ”, hung danh có thể dọa trẻ khóc đêm!"
Hung Đồ Trọng Huyền Chử Lương, là thân đệ đệ của gia chủ đương thời Trọng Huyền thị, là người nhỏ nhất trong thế hệ đó.
Bây giờ, nhắc đến Trọng Huyền Chử Lương, có thể rất nhiều người đều không nhớ rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận