Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3490. Một thương này, cho tự do



Chương 3490. Một thương này, cho tự do




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không hạ sát thủ là vì kiêng kị Hổ Thái Tuế đã mở được đạo đồ vô thượng, không dám tùy tiện hủy tác phẩm đạo đồ của vị Thiên tôn kia, nhưng điều này không có nghĩa rằng ông ta bó tay hết cách với tên thanh niên vừa chứng Chân yêu này.
Ngược dòng tìm hiểu về mấy trăm năm trước, ai không phải là thiên kiêu?
Ông ~
Mỹ phụ mặc cung trang bên cạnh ông ta, Chu Huyền, rút chuôi kiếm thứ hai ra.
Tiếng kiếm reo nhẹ như muỗi lượn.
Cũng là một thanh kiếm mảnh.
"Dã Bình" của Lộc Thất Lang chẳng khắc nào một cây kim thép cỡ lớn, mọi thứ cấu tạo nên nó bao gồm cả kiếm văn đều là vì để tăng lực xuyên thấu của nó. Là sát thương sắc bén đến cùng cực.
Hai thanh tế kiếm của Chu Huyền thì giống như hai sợi dây wlng.
Mảnh khảnh như vòng eo chỉ đầy một nắm tay của mỹ nhân!
Thanh kiếm nổi danh của Tề quốc tên là Mỹ Nhân Yêu (3), danh xưng cực điểm tiêu hồn. Nhưng nếu như so sánh với thanh kiếm này thì yếu hơn một bậc.
(3) Mỹ nhân yêu: vòng eo mỹ nhân.
Hai thanh kiếm của Chu Huyền không động thì thôi, vừa động liền khiến trời phải nứt, kim hải phải tách ra.
Đầu mũi thanh Lưu Kim Thương của Hùng Tam Tư đối chọi với đỉnh núi xanh của Khuyển Ứng Dương, nơi chúng giao phong, bị vỡ ra thành một khe hở màu đen, sau đó phân thành một cái hào rộng!
Khuyển Ứng Dương cùng Hùng Tam Tư vốn đã gần trong gang tấc nhưng giờ lại cách xa thiên nhai.
"Ngươi đi trước đi, nơi này giao cho ta." Chu Huyền mở miệng như ra lệnh.
Thanh âm của bà ta như nước chảy qua cầu nhỏ, lại như khói bếp lượn lờ.
Âm sát đã nhập đạo.
Không thấy thanh thế lẫy lừng gì, cũng không có va chạm kịch liệt, thanh âm này vừa điểm lửa Yêu giới, liền đã nhiễm vàng, kéo Hùng Tam Tư đang vô cùng kiêu liệt xuống thần đàn.
Ánh sáng vàng rực đầy trời được thu lại, cũng chỉ còn một Hùng Tam Tư, một cây Lưu Kim Thương... Mà thôi.
Ở trong mắt Chu Huyền, mặc dù cái gọi là Linh tộc đã sinh ra nhưng nó vẫn phải chờ được Thái Cổ hoàng thành tán thành. Dù cho ý chí tối cao của Yêu tộc có thừa nhận Linh tộc tồn tại thì nó cũng chỉ có thể tồn tại dưới thân phận là bộc tộc cho Yêu tộc, cũng chỉ là vật phẩm tiêu hai tương tự như khôi lỗi chiến binh mà thôi.
Thế nhưng, Hùng Tam Tư này lại trương dương "Ngã" như vậy!
Ở Yêu giới đã nhiều năm nhưng y vẫn luôn im lặng chịu khổ, im lặng chịu đựng, chưa từng phát tiết. Ngay cả cố hương, cố nhân cũng không dám hồi tưởng nhiều lần, sợ đạo tâm của mình sụp đổ, không khống chế nổi thân thể Nhân Yêu Ma lộn xộn này, biến thành một đống nhục trùng biết đi!
Cực hạn kiềm chế, giờ phút này biến thành cực hạn bộc phát.
Mặc dù mũi thương của y đã bị nhuộm, ánh sáng của y đã bị đập tắt nhưng bên trên gương mặt dưới mái tóc dài tung bay như ngọn cờ trên không trung, trên gương mặt xấu xí đáng sợ vẫn chưa khôi phục kia, chảy xuôi một thứ gọi là "tự do".
Y đương nhiên chưa từng được tự do, đương nhiên vẫn luôn ở trong lồng giam.
Cho nên, so với bất kỳ một yêu quái nào, y càng hiểu cũng càng khát vọng tự do.
Ánh sáng vạn trượng ngoài thân của y đã bị Chu Huyền lột nhưng quang mang vạn trượng trong lòng y thì không cần phải hiển lộ ra bên ngoài.
Trước khi đạo của Chu Huyền chém ra rãnh trời, y thả người nhảy lên, nguyên lực phía sau y cũng bay lên, nó không có thực chất nhưng trong mắt Chân yêu, là vô số điểm sáng đang bay lên... Ở phí sau y, thiên địa nguyên lực cùng mọi thứ trong nó, giống như đã trở thành đôi cánh cho y vậy.
Ta vốn là hồng hạc thì sợ gì rãnh trời?
Hắn bay qua khỏi nơi đã bị quy tắc của Chu Huyền chém trúng, như hồng hạc vọt đường xa mà tới, đạp qua như không như ngựa cất vó, trong lòng bàn tay như có kinh long!
Một thương này, cho tự do!
Trong thế giới Thần Tiêu to lớn này, như có một tiếng long ngâm vang vọng.
Toàn bộ Thần Sơn, thậm chí toàn bộ vạn dặm sơn hà mà thân ở núi này không thấy hết, giống như cũng chập trùng theo một thương này. Là địa long xoay người, là vật đổi sao dời, là nhật nguyệt đã đổi!
Thương này đồng thời cắn nuối cả Chu Huyền cùng Khuyển Ứng Dương.
Ta dùng mười ba năm đã bị mất, thậm chí càng nhiều năm tự do về sau, không cho phép hai yêu các ngươi rời đi!
Đối mặt với một thương như thế, Khuyển Ứng Dương không nhúc nhích cũng không nói gì.
Chu Huyền đã lên tiếng nên đương nhiên không cần ông ta phải làm gì.
Nếu ông ta ra tay thì chính là không tin tưởng, không tôn trọng chủ nhân của thành Ma Vân.
Mà Chu Huyền cũng chủ động tiến lên một bước.
Mắt của bà ta mở ra, để lộ đôi trùng đồng!
Đối mặt với một kẻ mới thành tựu Chân yêu như Hùng Tam Tư, Chu Huyền trực tiếp triển hiện yêu, điều này đương nhiên là một loại coi trọng cũng là thể hiện sự quyết tâm của bà ta.
Bà ta muốn để Khuyển Ứng Dương đi trước, không cho phép ai ngăn cản.
Tồn tại được gọi là Chân Nhân đương thời, Chân yêu đương thời, ở cùng một cấp độ đều là niệm động pháp dời, động đến "chân" của thiên địa. Nhưng khi cả hai va chạm, rốt cuộc ai mới là "Niệm" ai mới là "Pháp".
Ai thực sự mới được tính là Chân?
Ngươi nói không cho phép đi, ta nói không cho phép cản, cuối cùng vẫn phải chém giết một trận, giết ý, giết thần, giết thân!
Đôi đồng tử tròn khuyết trái ngược nhau, khảm trong mắt Chu Huyền như nhật nguyệt song hành.
Yêu chinh của bà ta là đôi mắt, thần thông trời sinh của bà ta là Nhật Nguyệt Tề Thiên!
Nếu như nói Thiên Hoành Song Nhật cường đại ở chỗ lực lượng thần hồn dồi dào, khả năng chưởng khống thần hồn tinh vi, vậy thì Nhật Nguyệt Tề Thiên cường đại là ở chỗ hiểu rõ âm dương, ngày đêm không có gì khác biệt.
Trong số ba loại trùng đồng dị tượng thì sức mạnh của nó là thần bí nhất. Hết chương 3490.



Bạn cần đăng nhập để bình luận