Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 142: Ta là nhân chứng

Chương 142: Ta là nhân chứng
Tiếng bước chân dừng bên ngoài sơn động, hai tu sĩ vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Một kẻ cao lớn, một kẻ mặt to.
Trên tay bọn họ đều mang theo một thứ gì đó có hình dáng giống như lồng chim, bọn họ nhìn thấy hai người Khương Vọng.
Bọn họ ngây ngẩn cả người, Khương Vọng cũng ngây ngẩn cả người theo.
“Bọn họ nhìn thấy chúng ta rồi!” Khương Vọng nói.
“Đó không phải là chuyện rất rõ ràng sao?” Bạch Liên nói.
“Không phải chúng ta có bày trận bàn sao?”
“À, cái trận bàn này sao. Chỉ là ta thấy bỏ trong ngực nặng quá nên mới mò ra thả xuống đó thôi.”
“…”
Khương Vọng nhịn, vừa mới rút kiếm đứng dậy, Bạch Liên đã nhẹ nhàng xuất động.
Lúc này nàng ta đã cởi bỏ lớp da thú, dáng vẻ xinh đẹp liền không thể che giấu được. Thân mình bay trên không trung, tất nhiên cực đẹp.
Nàng ta đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đặt giữa lông mày của hai gã tu sĩ kia.
Thực ra, hai gã tu sĩ đã kịp phản ứng lại, nhưng đạo thuật còn chưa thành hình thì đã vỡ vụn.
Bọn họ giống như muốn hô lên gì đó, nhưng mà giọng nói đã bị một loại sức mạnh nào đó làm cho tan thành mây khói.
Hai gã tu sĩ mềm nhũn ngã xuống đất, Bạch Liên khom lưng nhạt lên hai cái lồng kia.
“Ngươi giết bọn họ rồi sao?” Khương Vọng hỏi.
Nếu như hắn không nghe nhầm thì… hai gã tu sĩ này đến từ Tập Hình Ti. Dưới một loại ý nghĩa nào đó thì bọn họ là một trong những lực lượng siêu phàm duy trì sự ổn định của Trang Quốc.
“Chỉ là ngất đi mà thôi. Sao ta có thể ngu như vậy chứ?” Bạch Liên cười đùa nói: “Lỡ như khiến ngươi chán ghét ta thì làm sao bây giờ?”
Khương Vọng thật sự không có cách nào đối phó với mấy loại trêu chọc như có như không này, chỉ nói: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Hai tay Bạch Liên cầm hai chiếc lồng, nhẹ nhàng đi trở về.
Nàng cầm một chiếc lồng đưa đến trước mặt Khương Vọng, hỏi: “Nhìn thử một chút, xem đây là thứ gì?”
Bên trong lồng tre kia, có vô số hung thú nhỏ. Nhìn kỹ thì mỗi một con đều đang cử động, không phải là vật chết.
“Đây là?” Khương Vọng không hề che giấu kiến thức hạn hẹp của một thiếu niên xuất thân từ trấn nhỏ.
Không phải vì hắn không nỗ lực, chẳng qua hắn không giống như những… người từ nhỏ đã được hưởng sự ưu đãi mà lớn kia, mà chỉ là một kẻ có mức sống trung lưu mà thôi.
Mà điều này cũng chẳng có gì đáng tiếc, hắn đã bước trên con đường tự mình khám phá thế gian.
“Lồng thú đó!” Bạch Liên quơ quơ lồng thú, hung thú trong lồng liền hoảng loạn cả lên, chạy tới chạy lui.
“Giống như hạp trữ vật vậy, chỉ là trong này đều là hung thú còn sống sao?”
Hạp trữ vật là thứ cực kỳ hiếm có, giống như truyền thuyết vậy, mặc dù Khương Vọng chưa từng có nhưng cũng đã nghe qua vô số lần. Thu vạn vật vào trong một cái hạp thần đã từng là thứ mà hắn mơ ước.
Bạch Liên gật đầu, giơ tay lên nói: “Giơ lên.”
Khương Vọng nhận lấy hai cái lồng thú, để ở trước mắt nhìn. Trong miệng hỏi: “Người của Tập Hình Ti tại sao lại ở đây? Bọn họ bắt nhiều hung thú như vậy để làm gì?”
Bạch Liên lại không trả lời, cất bước đi vào trong sơn động.
“Này… này, không phải có nhện núi đang ngủ bên trong sao?” Khương Vọng hỏi.
Bạch Liên quay người lại, nghiêng đầu nhìn Khương Vọng: “Vì sao bên trong lại có thể có nhện núi đang ngủ?”
“Không phải ngươi nói… nơi này là ổ của nhện núi sao?”
“Ta nói sao thì là vậy sao?” Bạch Liên hừ nhẹ xoay người: “Dễ lừa như vậy, cẩn thận sau này sẽ bị yêu nữ nào đó nuốt gọn cả da lẫn xương.”
Khương Vọng: “…”
Hắn không hề ngu ngốc, chẳng qua Bạch Liên là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng luôn biểu hiện thiện ý với hắn nên hắn không có lý do gì để nghi ngờ nàng ta. Hơn nữa lại là ở loại chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Đi vào trong, Bạch Liên lấy ra một chiếc đèn lồng, hơi hơi điều khiển, lệnh cho nó luôn luôn bay lơ lửng đi theo bên người bọn họ.
Không gian cực kỳ rộng lớn bên trong hang động liền hiện ra trước mắt Khương Vọng.
Nơi này cũng không có quá nhiều dấu vết của con người, chẳng qua là có nhiều hang động lẫn lộn, không biết thông đến nơi nào, giống như một mê cung vậy.
Bạch Liên lại giống như rất quen thuộc, không chút do dự chọn một cái động, đi vào bên trong.
Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, sau khi đi được một khoảng thời gian, trước mắt bỗng sáng bừng!
Đây là một sơn cốc rất lớn, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối. Trong cốc có đá có cây, có hoa có cỏ nhưng không hề khiến cho người ta cảm thấy u tĩnh mà ngược lại khiến cho người ta cảm thấy buồn bực, bức bối.
Ở trên hai bên vách đá có rất nhiều cửa động giống vậy, hai người Khương Vọng đang ở bên trong một cái cửa động.
“Mở lồng thú ra, thả xuống.” Bạch Liên nói.
“À.”
Khương Vọng đã sớm nghiên cứu qua, liền lập tức thả lồng thú trên tay phải xuống, cầm lồng thú trên tay trái ra, cửa lồng nhắm ngay dưới sơn cốc, kéo cửa lồng mở ra.
“Gào! Hí! Chích! Chi!”
Vô số tiếng gầm gừ của hung thú vang lên bên tai, hung thú tuôn ra khỏi lồng thú như thủy triều. Trong nháy mắt khi chúng lao ra, hình thể của chúng liền trở lại bình thường, sau đó dồn dập đáp xuống sơn cốc.
Những con thú này đều là dã thú bình thường, có sư tử, hổ, báo, cũng có chim chóc, cáo, thỏ. Trong số bọn chúng có loài ôn hòa cũng có loài tàn bạo, nhưng đều chỉ là dã thú bình thường.
Ngay lúc bọn chúng rơi xuống sơn cốc, chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Đầu tiên là mắt, mắt của những con dã thú này chỉ trong nháy mắt liền trở nên đỏ ngầu.
Răng nanh của mọc dài ra, móng vuốt sắc nhọn như đao… Có con cơ thể biến lớn, có con mọc ra sừng nhọn.
Khương Vọng tận mắt nhìn thấy.
Những loại dã thú này… đang biến thành hung thú!
Những thứ hung thú không có lý trí kia, những thứ hung thú tàn bạo, hung ác như cơn ác mộng kia…
Những thứ… hầu như hủy hoại cả khu vực thành Tam Sơn, tàn sát bừa bãi các quận của Trang Quốc kia…
Bọn chúng vậy mà chính là do những dã thú bình thường biến thành!
Do người của Tập Hình Ti bắt, thả vào sơn cốc này để hoàn thành quá trình biến thân.
Đây là một bí mật cực lớn, lại càng là một chân tướng tàn khốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận