Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 161: Thiếu niên trong trận chiến

Chương 161: Thiếu niên trong trận chiến
Con gấu đen kia rõ ràng có chút hoảng sợ, nhưng bị Khương Vọng trừng mắt, liền đàng hoàng ngồi yên tại chỗ.
Bạch Liên đã hoàn toàn hôn mê, cặp mắt câu hồn đoạt phách kia lúc này cũng đang nhắm nghiền.
Bộ quần áo đen mặc trên người cũng có nhiều chỗ rách nát, lộ ra cảnh đẹp trắng ngần động lòng người. Ngược lại tấm lụa đen che mặt lại hoàn toàn không hư tổn gì, hẳn là không phải vật phàm.
Khương Vọng bình tâm tĩnh khí.
Vết thương nghiêm trọng nhất có lẽ là ở bụng, một đống máu thịt lẫn lộn, những mảnh áo bào rách nát lẫn vào máu thịt, không tìm được một chỗ nào hoàn hảo.
Thuật Bồi Nguyên bậc Bính trung phẩm, là đạo thuật trị liệu duy nhất mà Khương Vọng biết.
Xét về nguyên lý thì cũng chỉ là tụ lại một chút nguyên khí hệ Mộc, giúp người bị thương hồi phục sinh cơ, đẩy nhanh quá trình tự hồi phục.
Nhưng bây giờ, đối với thương thế của Bạch Liên, có còn hơn không.
Vì vậy Khương Vọng cũng chỉ có thể thử một chút.
Sau khi bấm niệm pháp quyết, một đạo nguyên khí màu xanh chậm rãi đến gần bụng Bạch Liên, phát sinh phản ứng đối với vết thương của nàng ta.
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, đạo nguyên khí màu xanh này liền lặng lẽ tiêu tán.
Với đẳng cấp Bồi Nguyên thuật của Khương Vọng, căn bản không thể chữa lành vết thương mà Quý Huyền gây ra.
Nhưng lúc đạo nguyên khí màu xanh tiếp xúc với Bạch Liên, biến hóa kỳ diệu nào đó đã xảy ra.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết - Thanh Long thiên viên mãn - của Khương Vọng vốn hết sức nhạy cảm với nguyên khí hệ Mộc. Hắn cảm nhận được rất rõ khi Bồi Nguyên thuật tản đi, trong nháy mắt đó, cây nến màu đen bên trong Thông Thiên cung kia cũng xảy ra biến hóa.
Cây nến màu đen kia, bị thiêu đốt.
Ở bên trong Thông Thiên cung, không lửa mà tự cháy.
Rất kỳ diệu, Khương Vọng theo bản năng hiểu được, cây nến màu đen này có thể thiêu đốt trong thời gian một khắc, sau đó sẽ liền biến mất.
Nhưng không hiểu được nó bị đốt thế nào, lại làm sao để đốt nó. Thậm chí cũng không biết cách để dập lửa trước lúc nó cháy hết.
Vốn tất cả đều là mơ mơ hồ hồ.
Điều duy nhất rõ ràng chính là, nó đại khái có liên quan đến Bạch Liên.
Cây nến đen bị dập tắt, ngắn đi một đoạn.
Nó sống nhờ bên trong Thông Thiên cung của Khương Vọng đã lâu, ngoại trừ bên ngoài bị đạo mạch chân linh quấn lấy thì cũng không có gì kỳ dị. Lại vào lúc này, tự cháy tự tắt.
Mà theo sự thiêu đốt này, một môn đạo thuật xuất hiện trong đầu Khương Vọng.
Chỉ trong nháy mắt mà đã ngắn đi một đoạn dài như vậy, có lẽ là vì môn đạo thuật mày.
“Xương trắng mọc thịt, hồn trở về xác thịt”
Khương Vọng theo bản năng lầm bầm, tay phải vô ý bấm niệm pháp quyết, sau cùng bị một tầng sáng trắng bao phủ.
Tầng sáng trắng này không phải là màu trắng bệch mà sáng rực lên, vốn dĩ nên âm u nhưng không hiểu sao lại có một loại cảm giác thánh khiết.
Loại sáng trắng này bao phủ vết thương trên bụng Bạch Liên, máu thịt trên bụng nàng đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhúc nhích, bắt đầu hồi phục lại như cũ.
Cuối cùng, hô hấp của Bạch Liên dần dần đều đặn.
Khương Vọng thậm chí không biết luồng sáng trắng này từ đâu mà ra, nguyên lý của nó là gì, nó dùng sức mạnh gì.
Hắn chỉ biết là trong đầu hắn hiện ra tên một môn đạo thuật – Nhục Sinh Hồn Hồi thuật.
Cây nến đen đột ngột xuất hiện trong Thông Thiên cung kia hình như xảy ra biến hóa gì đó.
Khương Vọng chăm chú trị liệu nên không chú ý đến.
Sau lưng hắn, con gấu đen kia đã hoàn toàn co lại thành một đống, run run rẩy rẩy.
Sau khi Bạch Liên tỉnh lại, đã là lúc mặt trời chiếu rực rỡ.
Ánh mặt trời thậm chí còn chiếu vào sơn động, khiến cho Bạch Liên có thể thấy rõ con gấu đen kia.
Nó dựa vào vách động, tư thế ngồi vô cùng thành thật, hai cái tay gấu cũng an phận để trước người, không hề nhúc nhích.
Ngay sau đó ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, Bạch Liên chuyển tầm mắt, thấy được Khương Vọng.
Hắn đang bưng một thứ gì đó có thể được gọi là “chén”, từ từ đi về phía Bạch Liên.
Ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn, Bạch Liên không hiểu sao lại cảm thấy hơi đẹp mắt.
“Tỉnh rồi sao?” Khương Vọng nhẹ giọng nói.
“Ừm.” Có lẽ vì trọng thương mới khỏi, giọng nói của Bạch Liên mềm mại ngoài ý muốn.
“Lúc ngươi ngủ mê man, luôn miệng gọi lúa lúa (1) gì đó.” Khương Vọng giải thích nguồn gốc thứ trong tay: “Ta nghĩ chắc là ngươi đói bụng rồi. Nhưng hiên tại không tiện nấu nướng gì. Ta chỉ đành tìm chút rau dại, nấu cho ngươi một chén canh.”
(1) Nguyên văn là 稻子 : Hán Việt đọc là đạo tử, dịch ra có nghĩa là cây lúa nên Khương Vọng tưởng Bạch Liên đói bụng.
“Đạo…” Bạch Liên hơi sửng sốt: “Nấu… canh cho ta?”
“À.” Khương Vọng hơi xấu hổ nói: “Lúc ta còn bé, trong nhà bán thuốc nên cũng biết phân biệt thảo dược, rau dại ăn được. Ngươi yên tâm, không có độc đâu. Chén là ta làm tạm từ đá, dùng đạo thuật khống chế lửa.”
“Được rồi, đưa đến đây đi.” Bạch Liên cắt lời hắn.
“Được.” Khương Vọng đến gần, đưa chén canh rau dại trong tay cho Bạch Liên.
Bạch Liên miễn cưỡng dựa nửa người lên, nhìn thoáng qua một chút, lập tức muốn nằm xuống lại.
Cái “chén” kia làm quá thô ráp, nhiều nhất chỉ là tảng đá bị khoét mất một lỗ. Mà canh kia, nếu như thứ chất lỏng sền sệt màu sắc sặc sỡ kia có thể được xem là canh như lời hắn nói.
Sau khi bưng lại gần, mùi vị kỳ quái kia càng đáng sợ hơn.
“Uống đi.” Khương Vọng lại đưa tay ra mời, rất mong đợi cũng rất thành khẩn.
“Chưa từng có ai nấu canh cho ta.” Bạch Liên nói.
Nàng ta cắn răng tàn nhẫn nhận lấy cái “chén” kia.
“Ngươi hiện tại coi như là bệnh nhân, nên được chăm sóc.” Khương Vọng nói.
Bạch Liên không thể nào không thừa nhận, bỏ qua vẻ ngoài cùng với mùi vị khó ngửi, chén canh này dường như khiến cho nàng ta cảm nhận được tình cảm ôn nhu mà trước giờ chưa bao giờ được nhận.
Được chăm sóc.
Nàng ta chưa bao giờ được người khác chăm sóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận