Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3286 - Tiểu yêu (2)



Chương 3286 - Tiểu yêu (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc đó, hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình không nên can thiệp quá nhiều vào quyết định của Sài A Tứ.
Một Sài A Tứ thực hiện đầy đủ ý muốn của Khương Vọng vẫn còn là Sài A Tứ sao? Còn có thể giúp Khương Vọng tránh được thiên ý của Yêu giới hay sao? 
Cắt đứt nhân quả, để tự nhiên thuận theo tự nhiên, cố gắng không động đến thế giới này, vậy thì ‘thiên ý’ căn cứ vào quy tắc của thế giới này, có lẽ cũng không thể phản ứng lại gì được.
Hơn nữa, theo mong muốn ban đầu của Sài A Tứ, cho phép y tham gia vào hội đấu võ không giới hạn ở Kim Dương Đài kia, cũng là một động thái có thể nhanh chóng mở ra tình thế.
Nếu Sài A Tứ có thể đạt được thứ hạng tốt trong hội đấu võ, thì y sẽ có thể một bước lên trời, đạt được địa vị ở thành Ma Vân.
Chỉ là một tiểu yêu hái thuốc nhỏ nhoi, những gì y có thể làm quả thực chỉ có hạn.
Nhưng nếu là người đứng đầu hội đấu võ không giới hạn Kim Dương Đài thì việc thu được nhiều tài nguyên thuốc trị thương, tiến vào quân đội và triển khai phòng thủ ở tiền tuyến ... tất cả những điều này sẽ không thành vấn đề.

Bang, bang, bang!
“Tứ nhi!”
Một tiếng gõ cửa bất ngờ làm gián đoạn suy nghĩ của vị Cổ Thần trong kính, đồng thời cũng dừng việc luyện kiếm của Sài A Tứ lại.
Vị thần bên trong kính và tên yêu bên ngoài kính đều giật mình kinh ngạc.
Người trước giật mình là vì thiên ý, người sau giật mình là vì ngưu quỷ xà thần.
Nhưng chưa đợi đến khi Sài A Tứ đi mở cửa.
Bởi vì ở cái viện tử rách nát này, cái cánh cửa thực sự không có ý nghĩa gì với tư cách là một cánh cửa.
Vị khách không mời mà đến kia chỉ gõ cửa hai cái, nhấc chân đạp một cái, cánh cửa viện tử liền ầm ầm mở ra.
“Ba gia!”
Sài A Tứ lập tức hạ thanh sắt trong tay xuống, nụ cười chất đầy trên mặt, tiến ra tiếp đón: “Trận gió nào đã đưa ngài tới đây vậy?”
Tất nhiên đạp cửa là một hành vi vô lễ.
Nhưng Sài A Tứ đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Không có tiền trong túi, không có yêu nào hậu thuẫn sau lưng, ai sẽ cho ngươi ‘lễ’ đây?
Lúc này đứng ở cửa viện là một hán tử Viên tộc vóc dáng khôi ngô vạm vỡ, dáng vẻ trung niên, một thân bì giáp, trên mặt có một vết sẹo chéo, nhìn trông vô cùng hung dữ.
Vị này xuất thân từ Hoa Quả Hội tiếng tăm lừng lẫy, bản thân giữ chức vị hương chủ của Hoa Quả Hội Thủy Liêm Đường.
Những loại băng nhóm lưu manh thế này đương nhiên là không làm được trò trống gì, nhưng đằng sau Hoa Quả Hội là Ma Vân Viên gia, vì thế không thể đối đãi bình thường với mấy tên này được.
Thủy Liêm Đường đại diện cho Hoa Quả Hội, quản lý trật tự ngầm của ba khu phố vùng thành bắc bên này.
Trong một đường này có năm vị hương chủ, tất cả đều có thể chiến đấu, đều là những yêu đứng đầu trong nhóm thủ hạ giỏi nhất, có thể giết xuyên qua mấy con phố. Đặc biệt là tên Đao Sẹo Viên tục hung danh nổi tiếng, chỉ với một tay mười bước xuất quyền, đã có thể đánh lật cả một con đường hoa.
Trong số những tiểu yêu ở khu vực này, tên này thường được gọi là ‘Ba gia’.
Hắn ta cao hơn Sài A Tứ một cái đầu, đứng ngoài cửa viện như một bức tường thịt. Nhìn thấy Sài A Tứ tiến tới gần, hắn ta liền giơ tay tát gã một cái——
Ba!
Sài A Tứ bị tát mạnh đến mức loạng choạng ngã ngửa về sau, gã cố gắng miễn cưỡng đứng vững, che mặt lại nhưng vẫn cười bồi tội: “Ba gia! Ba gia! Có phải đã có hiểu lầm gì không?”
Bị tát vào mặt tất nhiên là nhục nhã, mặt cũng rất đau.
Nhưng gã đã sớm biết rõ hậu quả của việc phản kháng là như thế nào.
Có hai tên tùy tùng luôn đi cùng với tên ‘Ba gia’ này, nhưng chúng chỉ đứng ở bên ngoài, hài hước nhìn tất cả mọi thứ.
Mà Viên Dũng, tên được mệnh danh là ‘Ba gia’ này, ung dung thong thả xắn tay áo lên, mắt cũng không thèm nhìn Sài A Tứ mà chỉ nói: “Ta còn tưởng là ngươi mới đi vào núi một chuyến, đã đánh mất cả đầu óc, quên mất Hoa Quả Hội bọn ta bên này rồi chứ”
“Làm sao có thể?” Sài A Tứ cố ý hay vô ý đứng chắn trước mặt Viên Dũng, ngăn cản hắn ta chú ý tới bên trong phòng, nịnh nọt nói: “Cho dù ta có quên mất cha ruột của mình là ai thì cũng không thể quên ngài được. Tất cả chúng ta bên này, đều phải dựa vào ngài thì mới có đồ ăn thức uống mà!”
Trong toàn bộ thành Ma Vân, Chu gia đương nhiên là người đứng đầu, tiếp theo là Khuyển gia, Vũ gia và Viên gia.
Bất cứ ai kiếm sống ở tòa thành này, đều phải nhìn sắc mặt của bốn gia tộc này để sống.
Về việc tại sao Sài A Tứ rõ ràng thuộc Khuyển tộc, nhưng lại sống dưới trướng Viên gia, tất nhiên gã cũng cũng có câu chuyện của mình —— Chiếc xe ngựa tông chết gia gia của gã chính là thuộc về Khuyển gia.
Tất nhiên, đây không phải là điều gì đáng để nói tới. Trong số những tiểu yêu đang quanh quẩn sinh sống ở tầng đáy này, ai có thể sống dễ dàng đây?
Viên Dũng thản nhiên nhìn y: “Trong tay ngươi đang cầm cái gì vậy?”
Sài A Tứ có chút xấu hổ thu hồi nó lại: “Kiếm của ta.”
“Đây là kiếm á? Haha, để ta xem thử xem!” Viên Dũng cầm lấy nó, cẩn thận nhìn kỹ, quả thực chỉ là một thanh sắt gãy, toàn thân rỉ sét, chỉ có phần đầu được mài sắc lại một chút.
Hắn ta tùy tiện ném nó xuống đất, tạo thành một âm thanh leng keng chói tai.
Mắt hắn ta vẫn nhìn thẳng vào Sài A Tứ.
Sài A Tứ không dám nhặt nó lên, miễn cưỡng nói: “Khiến ngài phải chê cười rồi.”
Viên Dũng tặc lưỡi hai cái: “Bây giờ xem ra còn khá là hiểu chuyện, thế sao lại quên nộp lệ tiền rồi?”
Sài A Tứ vừa khó hiểu lại còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất: “Ta đã sớm giao lệ tiền của tháng này rồi mà. Ta đã giao tiền cho quán rượu Lão Viên rồi, giống như những lần trước, có phải là có hiểu lầm gì ở trong chuyện này không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận