Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1976: Máu chảy ba trăm năm (1)

Chương 1976: Máu chảy ba trăm năm (1)
Giọng nói này mang theo mấy lần tiếng vọng, giống như truyền ra từ trong một sơn động nào đó.
Khương Vọng theo bản năng khai triển trạng thái Thanh Văn Tiên, xác nhận giọng nói này quả thực là của Dư Bắc Đẩu, sau đó mới cầm trường kiếm lên, chậm rãi đi về phía trước, đi theo đao tiền, ngược dòng dòng suối máu tươi tiến lên.
Càng nhìn, lại càng kinh hãi.
Dòng suối máu tươi này, cũng không phải là một dòng suối nhỏ khô cạn bị máu tươi lấp đầy. Mà là do máu tươi chảy quanh quái thạch, quanh co uốn lượn, ăn mòn mặt đất mà tạo thành “dòng suối” này.
Nói cách khác, vốn dĩ cũng không có “dòng suối”, máu này vẫn còn rất tươi!
Nhiều máu tươi như vậy, phải giết bao nhiêu người thì mới đủ? Hơn nữa máu này lại còn có tính ăn mòn thế này, máy của những người này, là làm sao sinh ra?
Khương Vọng không nói hai lời, xoay người rời đi.
Mặc kệ nguyên thạch của lão, mặc kệ đạo thuật hạng đầu Ngoại Lâu cấp của lão đi!
Chuyện này khắp nơi lộ vẻ quái dị, bây giờ lại còn nhiễm máu tươi.
Trên sách đã nói, quân tử không nhịn được việc nhỏ. Khương Vọng đọc sách từ nhỏ, đương nhiên phải nghe theo lời tiên hiền rồi!
“Khương Vọng? Khương Vọng!”
Chắc là hắn chạy trốn quá mức quả quyết, nên giọng nói Dư Bắc Đẩu dừng lại một chút mới lại vang lên, mang theo chút lo lắng nói: “Ngươi đừng chạy mà!”
Khương Vọng lại càng chạy trốn nhanh hơn.
Hắn thậm chí trực tiếp bay lên, chân mang ấn ký Thanh Vân, đẩy nhanh tốc độ.
Giọng nói già nua của Dư Bắc Đẩu đuổi theo sắp xuất hiện: “Ngươi cái đồ lòng lang dạ sói, Đoán Mệnh nhân ma dùng Huyết Chiêm Chi Thuật tính kế ngươi, nếu không phải lão phu đưa cho ngươi bùa hộ mệnh, thì lúc này ngươi đã bị lột da rút gân ăn sạch rồi! Chẳng lẽ không nên có một chút lòng báo ơn sao hả!?”
Đoán Mệnh nhân ma?!
Khương Vọng đương nhiên nhớ rằng, lúc hắn ở Thanh Vân Đình ra tay bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Phong thị, khiến cho Bình Hành chi huyết gì gì đó không thể hoàn toàn viên mãn, hơn nữa cướp đi Thanh Vân Đình, luyện thành Bình Bộ Thanh Vân tiên thuật, vì vậy mà đắc tội nhân ma.
Hai nhân ma khờ dại Tước Nhục, Vạn Ác, Yết Diện nhân ma tàn nhẫn ác độc, Phương Hạc Linh không biết vì sao trở thành Hận Tâm nhân ma, còn thêm Quái sư thần bí khó lường chỉ xuất hiện trong lời nói của những nhân ma kia…
Khương Vọng trong một khoảng thời gian dài đều vô cùng cảnh giác với bọn họ. Vô cùng chú ý đến thông tin liên quan đến nhân ma, để tránh việc lúc nào đó bị tìm đến cửa không kịp ứng phó. Nhưng sau đó từng bước thăng chức ở Tề quốc, sự kiêng kị đối với những người đó cũng dần phai nhạt.
Nhân ma có cường thịnh ác độc thế nào, đứng trước Tề quốc, cũng chẳng khác gì một con kiến hôi.
Bây giờ Dư Bắc Đẩu nhắc đến Đoán Mệnh nhân ma, nhờ tấm bùa hộ mệnh kia mà bảo vệ được trấn Thanh Dương. Hóa ra nhân ma chưa bao giờ bỏ qua mối “ân oán” này, đã qua thời gian dài như vậy mới ra tay, là Quái Sư “nhất mệnh nhất toán”!
Khương Vọng đương nhiên là tin.
Hắn cắn răng, đang muốn xoay người.
Giọng nói Dư Bắc Đẩu lại đuổi theo nói: “Ta lại cho ngươi thêm mười viên nguyên thạch!”
Khương Vọng có thể thề, hắn thật sự không phải vì nguyên thạch.
Hắn đã chuẩn bị đồng ý rồi, Dư Bắc Đẩu mới lên giá!
Đương nhiên, lên thì cũng lên rồi…
Khương Vọng không nói tiếng nào cầm kiếm xoay người lại, bay dọc theo dòng duối máu tươi về phía trước, quanh có mấy chục trượng, rốt cuộc thấy được một sơn động sâu thẳm trên vách đá.
Đã từng đi qua đáy dòng Thanh Giang cùng với thượng cổ ma quật ở sơn mạch Ngột Yểm Đô, Khương Vọng hiện tại nhìn thấy sơn động này cũng có chút bỡ ngỡ. Dù sao thì hai lần vào ma quật, đều nguy hiểm nhưng mà vẫn còn sống.
Cũng may sơn động này vẫn có chút ánh sáng chiếu vào, khác với thượng cổ ma quật.
Tề đao tiền kia bay vào, Khương Vọng cũng chỉ nhìn một lát cũng bao vào theo nó.
Dòng suối máu tươi chảy cuồn cuộn kia, cũng chảy ra từ bên trong sơn động.
Đây là một sơn động do thiên nhiên tạo thành, không nhìn thấy dấu vết của bất cứ ai… ngoại trừ dòng suối máu này.
Trong sơn động, vô cùng u ám.
Tay trái cầm kiếm của Khương Vọng hơi thả lỏng, áo choàng đã thu lại, Như Ý Tiên Y cũng khôi phục hình dạng thanh sam.
Mỗi một bước hắn giẫm trên mật đất, đều dụng tâm quan sát mọi nơi trong sơn động.
Khu vực này trước hẹp sau rộng, cản trở tầm nhìn, không nhìn thấy tình hình bên trong.
“Bên này!” Giọng nói Dư Bắc Đẩu vang lên bên trái.
Khương Vọng không lên tiếng theo sát đao tiền, quẹo bên trái, liền nhìn thấy Dư Bắc Đẩu.
Dư Bắc Đẩu hiện tại, tóc bạc lấp lánh, trên khuôn mặt gầy gò, nếp nhăn đều hiện ngọc quang, nhìn qua đúng là tiên phong đạo cốt! Nào có nửa điểm đầu đường xó chợ?
Người kia đang khoanh chân ngồi giữa không trung, tay trái kháp quyết đặt trước đầu gối, tay phải cũng tạo thành kiếm chỉ, chỉ xuống phía dưới…
Trên mặt đất hiện hình chữ đại – hình người nằm dang tay dang tay.
Đó là một lão giả cẩm y mặt trắng không râu.
Hai tay hai chân đều bị giam cầm bởi một Ngọc Hoàn, một đầu khác của Ngọc Hoàn, cắm sâu xuống đất.
Lão giả cẩm y không nhúc nhích, yết hầu lại bị cắt mất rồi, máu tươi không ngừng chảy xuôi…
Người này vậy mà lại là ngọn nguồn của dòng suối máu tươi bên ngoài!
Dùng hầu làm thủy nhãn, bắt nguồn cho dòng máu tươi.
“Không mất ba trăm năm, máu của lão ta sẽ không chảy xong.” Dư Bắc Đẩu cũng không nhúc nhích, chỉ có giọng nói vang lên, giải thích cho Khương Vọng.
Xem ra lão đang áp chế lão giả cẩm y này, như thế mới có thể không ngừng “lấy máu”.
Chẳng qua là… máu tươi này đều đã chảy ra ngoài sơn động, ăn mòn mặt đất tạo thành một dòng suối nhỏ rồi! Còn phải mất đến ba trăm năm thì mới có thể chảy sạch máu, người này có bao nhiêu máu vậy? Đây là cường giả cấp bậc nào?
Sau lưng lại là thế lực đỉnh cấp nào?
Dư Bắc Đẩu sao lại có kẻ địch như thế?
Cảm giác bên kia cũng không thể đắc tội được…
Khương Vọng dừng một chút, chần chờ nói: “Ta đây ba trăm năm sau lại đến thăm ngài nhé?”
“Ha ha.” Dư Bắc Đẩu ngay cả mắt cũng chẳng thèm động, nhưng giọng nói lại rất sinh động: “Tiểu hữu đúng là biết nói đùa.”
Khương Vọng vừa định nói, ta cũng không hề nói đùa.
Dư Bắc Đẩu đã nói tiếp: “Còn đây là Huyết Ma, nếu như thoát được, tất nhiên là khiến thiên hạ gặp tai họa. Nó có thể trưởng thành đến mức này, người đã hiến tế máu cho nó khó mà đếm xuể. Sau khi ta phát hiện ra nó ở Dung quốc, một đường truy sát đến đây mới trấn trụ được nó. Ma tâm của nó đã bị ta hủy diệt, tứ chi của nó đã bị ta dùng địa mạch khóa lại. Nhưng vẫn còn một luồng mệnh huyết chạy trốn đến nơi khe sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến cứu bản thể. Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, khó tìm ngoại lực. Người cuối cùng mà ta xảy ra liên hệ chính là ngươi… Đành phải mời ngươi đến đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận