Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3993

Chương 3993Chương 3993
1301 chữ
Chương 3993
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đường kinh vĩ tuyến biến mắt, hắn ta và Tật Hỏa Ngọc Linh đã cách Khánh Vương rất xa, thậm chí còn ở đằng sau Khương Vọng.
Đối thủ cường đại hơn xa so với tưởng tượng, một thương cuồng bạo mà hắn ta đã dốc hết toàn lực cũng không thể làm sứt mẻ vương miện dù chỉ một chút.
Gặp được Khương Vọng cũng là một chuyện đáng mừng!
Nơi này huyết khí ngút trời, quân đội tập trung hơn trăm vạn. Hơi thở chết chóc bóc lên thành mây, người chết vượt quá trăm vạn...
Hiện trường còn có Hoàng Hà thiên kiêu Bạch Ngọc Hà, Liên Ngọc Thiền đến từ Tượng quốc, Lưu Ly Phật Tử của Huyền Không Tự, Hí Mệnh của Mặc gia, đây đều là những thông tin trước đó chưa được biết, đều rất quan trọng.
Nhưng hắn ta chỉ cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, tựa như trên đời chỉ có một mình nàng: “Ngọc Linh, ta tới đón nàng.”
Một người phụ nữ mạnh mẽ dù phải phong án thai nhi cũng phải tranh được ngôi vị như Tật Hỏa Ngọc Linh, một cường giả có thể thoát khỏi sự trói buộc của vương quyền, dám ra tay Khánh Vương, sẽ vì một người đàn ông như thế nào mà thần hồn điên đảo?
Khương Vô Tà tóc mái phiêu phiêu trước mặt chính là đáp án.
Thân hình nàng ta lả lướt trong gió, nháy mắt trở nên mềm yếu, như thể Khương Vô Tà phải ôm lấy nàng ta, nàng ta mới không rơi xuống. Nàng ta chậm rãi vươn tay sờ lên gương mặt Khương Vô Tà: “Có phải ta đang nằm mơ không, Khương lang?”
Khương Vô Tà nắm chặt tay nàng ta, cho nàng ta sự kiên định và dịu dàng của mình: “Ta đã nói sẽ dẫn nàng đi, ta đến để thực hiện lời hứa của mình.”
Khánh Vương đứng trước vương tọa chỉ cao, chớp mắt một cái, hơi không kịp phản ứng. Đột nhiên bay xuống thọc cho mình một thương rồi bắt đầu nói chuyện yêu đương, có ý gì?
Không nghiêm túc cực kỳ!
Thậm chí gã còn đứng dậy để bày tỏ xem trọng!
“Không đánh nữa?” Ga hỏi.
“Đánh cái gì mà đánh! Ta đường đường là thiên hoàng quý tộc, lại đi chém chém giết diết với đám mọi rợ các ngươi?” Khương Vô Tà bực mình nói: “Không nghe ta nói à, ta muốn đưa người phụ nữ của mình về nhà.”
Hắn ta nhìn thoáng qua Tật Hỏa Dục Tú đang ngồi trên xe lăn, bổ sung thêm: “À, cả con gái của ta nữa.”
Hiển nhiên là hắn ta đã quen ra lệnh, lời nói ra cũng như mệnh trời không thể trái, tự mình kết luận: “Trừ hai người họ, ta chẳng cần thứ gì ở Phù Lục này cả. Các ngươi cứ giành đi.”
Khánh Vương nhếch môi cười: “Ta thích tiểu thiên tài nhà ngươi rồi đấy.”
Một ngọn lửa linh diễm chặn trước người Khương Vô Tà.
Rất nhiễn nhiên, hắn ta sẽ không cho phép Khương Vô Tà “về nhà” Khương Vô Tà quay đầu nhìn về phía Khương Vọng, “ê” một tiếng bảo hắn quay đầu lại: “Tên biến thái này là ai?”
Nhìn thấy Khương lão cửu, đương nhiên trong lòng Khương Vọng rất vui mừng.
Cách đó không xa, Bạch Ngọc Hà cũng thả lỏng hẳn ra.
Dưỡng Tâm Cung Chủ Đại Tề Khương Vô Tà ở đây, các Chân Quân cường đại của đế quốc Đại Te còn ở xa sao? Ác đồ gây sóng gió tại thế giới xa xôi vắng vẻ này sao có thể gánh nổi thiết quyền của hiện thế!
Khương Vọng cân nhắc ngôn từ, đáp: “Hiện tại ta vẫn chưa biết thân phận thật của nàng ta. Nhưng kẻ này cùng hung cực ác, xin Điện hạ hãy cẩn thận một chút.”
“Ta cần thận cái gì? Có liên quan gì đến ta! Ta chỉ là người qua đường mà thôi! Nói rõ mọi chuyện là đi ngay!” Khương Vô Tà liên tục rũ sạch quan hệ, sau đó nhìn Khánh Vương: “Ngươi có thể giao lưu một cách bình thường không?”
“Ngươi muốn giao lưu thế nào?” Khánh Vương hứng thú nhìn hắn ta, vẫy tay: “Đến gần một chút, để ta nhìn rõ ngươi.”
“Hỗn xược!” Khương Vô Tà lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
*Ngươi là ai?” Khánh Vương cười hỏi.
Khương Vô Tà cầm nghiêng trường thương, tư thái uy vũ: “Ta chính là Dưỡng Tâm Cung Chủ của đế quốc Đại Te tại hiện thế, thiên tử bá quốc Đông vực là Phụ hoàng ta! Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi nên biết điều. Nếu ngươi không biết tiến biết lùi, một cái thiên kiều bắc qua đây, cửu tốt giết tới, đảm bảo ngươi sẽ hồn phi phách tán ngay trong nháy mắt!”
“Đề quốc Đại Tề?” Khánh Vương lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.” Đúng là cái thứ nhà quê! Tề quốc hiện thế mà cũng không biết! Khương Vô tà kìm nén bực dọc, nói: “Ngươi chỉ cần biết, Đại Te ta chính là quốc gia mạnh nhát hiện thế, hùng binh ngàn vạn, cường giả như mây, vẫy tay một cái là có thể đánh sập thế giới này!”
Khánh Vương trầm ngâm một lúc mới nói: “Cường giả mà ngươi nói, là hai tên Diễn Đạo đang canh giữ ngoài thiên bát sao?”
Khương Vô Tà giật mình, biết phụ hoàng ngoài lạnh trong nóng, bình thường mặc dù đối xử với hắn ta nghiêm khắc nhất, động một tí là ran dạy... Tên cho cung của các huynh đệ tỷ muội khác, hoặc là ước nguyện chúc phúc, như “Trường Lạc”, “Trường Sinh”, hoặc là tán thưởng, như “Hoa Anh”, duy chỉ có hắn ta là trói buộc, gọi là “Dưỡng Tâm”.
Nhưng nghiêm khắc nhất không phải đồng nghĩa với kỳ vọng nhất sao?
Thời khắc quan trọng vẫn rat quan tâm tới hắn tal Phái một tên Nguyễn Tù vẫn thấy chưa đủ bảo đảm, lại phái thêm một Chân Quân tới. Cũng không biết vị nào?
Tóm lại chuyến đi này đúng là vững như bàn thạch, có thể gặp phải nguy hiểm gì?
“Thì ra ngươi đã phát hiện.” Hắn ta nhẹ giọng cười một tiếng, thong dong đắc ý, quý khí tự nhiên: “Đã vậy Cô cũng không dối gạt ngươi, lần này Cô có dẫn người theo. Thế này, ngươi xốc bát đồng lên một chút, cô bảo bọn họ tới nói chuyện trực tiếp với ngươi. Có cái gì bất đồng thì mọi người cố gắng tìm điểm chung, gác cái bất đồng qua một bên là được. Khỏi phải lát nữa phá vỡ cái bát của ngươi, làm tổn thương hòa khí.”
Trò chuyện cái rắm! Chờ bát đồng xốc lên, hắn ta sẽ cho tên này nếm thử thiết quyền Đại Tel
Khương Vọng kinh ngạc.
Bên kia Hí Mệnh mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt cũng rất phức tạp.
Tới Phù Lục một lần mà dẫn theo hai Diễn Đạo, đây chính là sự phô trương của Dưỡng Tâm Cung Chủ Đại Tề sao? Thật không hỗ là bá quốc thiên hạ, thiên hoàng quý tộc!
Lúc này Khánh Vương lại nhìn về phía Khương Vọng: “À, có chuyện này quên nói cho các ngươi biết. Từ lúc cho các ngươi tháy Đồ Đằng Linh tộc thì thời gian của thế giới này đã khác với lúc trước... Nơi này đã qua một tháng, nhưng ngoài bát đồng mới chỉ trôi qua một ngày?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận