Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1988: Tiên Thiên Loạn Ly, Cực Sát Ngạ Quỷ

Chương 1988: Tiên Thiên Loạn Ly, Cực Sát Ngạ Quỷ
Bên trong hang động, quẻ sư và Huyết Ma cùng nhau vì Dư Bắc Đấu mà đè nén xuống, cũng vì Dư Bắc Đấu mà tiến hành đối kháng.
Tam phương đều không thể động đậy.
Dĩ nhiên Dư Bắc Đấu vô cùng mạnh mẽ, nhưng vì lão đã phải tiến nhập sâu vào Huyết Ma Chi Nguyên, làm phai mờ đi 《 Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công 》, vốn đã hao tổn quá nhiều sức lực, cần phải tiêu tốn cả dũng khí lẫn trí lực, lại thêm phải đối phó với một tên quẻ sư nên không khỏi có chút quá sức.
Nếu không vì thế, lão cũng sẽ không lưu lại cho tên quẻ sư kia một mạng, cũng không để cho gã có cơ hội tặng cho lão một túi máu phía sau gáy cùng một thanh Quỷ Đầu Đao cắm trên đỉnh đầu. Trên mặt chảy máu rất ảnh hưởng đến hình tượng của lão đấy...
Có thể nói dưới loại trạng thái này, tam phương đều đang chỉ cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Nếu như có khả năng, tam phương đều muốn cường thế tiêu diệt thế cục này. Tuy nhiên ba người bọn họ đều có những tính toán riêng, mà khi những tính toán này va chạm vào nhau thì khó mà được như ý nguyện, thế là đành rơi vào vào thế cục như thế này.
Lúc này chỉ cần một chút ngoại lực, thì rất có thể đánh vỡ được thế cân bằng này.
Đáng lẽ Huyết Ma mới là người khiếp sợ nhất, nhưng ở bên trong hiện thế thì gã ngược lại lại là người không cần băn khoăn, bởi vì nếu như không có ngoại lực, thiếu biến số, dưới trạng thái dây dưa ở chỗ này như thế này, gã đều có thể tính toán trong một thế cục nhất định.
Trên thực tế nếu không phải quẻ sư đột nhiên xuất hiện, việc Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công biến mất ít nhất ngàn năm, cơ hồ đã thành một kết cục cố định.
Mà quẻ sư cùng Dư Bắc Đấu thì lại bất đồng.
Trong thời khắc chờ đợi ở nơi này, quẻ sư đặt sự mong đợi vào bốn vị Nhân Ma cường đại mà gã mang tới đây, còn Dư Bắc Đấu thì lại đem sự mong đợi đè nặng lên trên người Khương Vọng.
Đối với Dư Bắc Đấu mà nói, chiến tích mà Khương Vọng đã đánh giết tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh Tứ Danh thần thông của Đãng Tà quân của Cảnh quốc cùng không phải là bí mật gì. Lão có đầy đủ lý do tin tưởng, dưới tình huống một chọi một thì Khương vọng có thể giết chết bất kỳ Nhân Ma nào có cấp bậc Ngoại Lâu Cảnh.
Mà Tiên Thiên Loạn Ly Trận bên trong Loạn Thạch Cốc vừa vặn có thể sáng tạo ra điều kiện như vậy.
Đây chính là đường lui mà lão đã sớm bày ra.
Nhưng quẻ sư lại cười lên.
“Khương Vọng đã thành Thiên Phủ? Cho nên điều đó cho ngươi lòng tin như vậy sao?” Gã hỏi.
“Từ cổ chí kim, có ghi lại chiến tích tột cùng của một vị tu sĩ Nội Phủ, chính là chiến tích Thiên Phủ lão ông một mình giết chết ba vị cường giả Ngoại Lâu Cảnh thành danh đã lâu, trở thành một truyền thuyết bất hủ. Bốn vị Nhân Ma mà ta mang tới, không một ai thua kém đối thủ của vị Thiên Phủ lão ông kia! Ngươi cảm thấy...Khương Vọng có thể tạo ra một truyền thuyết mới hay sao?”
Dư Bắc Đấu cau mày: “Có ý gì?”
“Có ý gì?” Quẻ sư cười sung sướng, cười việc gã cuối cùng cũng thắng được một bước: “Không phải chỉ có mình ngươi hiểu Tiên Thiên Loạn Ly Trận, cũng không phải chỉ có mình ngươi bày ra chút thủ đoạn ở Loạn Thạch Cốc đâu! Đường nhân quả của ngươi...nên đứt đoạn rồi!”
...
...
Ở bên ngoài Đoạn Hồn Hiệp, Lâm Tiện thất hồn lạc phách đi ra khỏi miệng thung lũng.
Thoát khỏi hai bên núi cao chót vót, cao vút hiểm trở, ánh mặt trời nóng rát liền ngay lập tức trút xuống, tạo ra cảm giác nóng rát khắp cả thân mình, cũng đâm thẳng vào ánh mắt của y, khiến ánh mắt y chua sót.
Luyện đao nhiều năm như vậy, luyện liều mạng đến như vậy,
Rốt cuộc là vì cái gì?
Hay là có một số việc, vốn là đã không thể nào làm được?
Giống như là Dung quốc với Tề quốc, hay giống như y với Khương Vọng...
Chẳng lẽ cố gắng chỉ là vì để cho người ta càng tuyệt vọng hơn?
Lâm Tiện ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt trời chói sáng kia, cảm thụ sự thống khổ đến từ đôi mắt bị ánh nắng gắt chiếu cho chua sót, loại thống khổ này khiến y thanh tỉnh hơn, cũng khiến y tiếp tục giãy giụa.
Y nên cúi đầu xuống đi về phía trước hay cứ thế tiếp tục nhìn chăm chú mặt trời đây?
Lực lượng mà mỗi thớ cơ bắp đang hàm chứa kia khiến cho Lâm Tiện cảm thấy y vẫn còn đang nắm giữ thân thể của mình trong tay.
Y có thể nhận ra được mình mạnh mẽ... Nhưng bước chân đã không cách nào kiên định được nữa.
Đột nhiên y cắn răng, nhấc Khảm Sài đao, xoay người lại chạy vào bên trong thung lũng.
Từ một khía cạnh nào đó, y cũng không thể nào nói rõ được tâm tình của chính mình, y chỉ muốn đi nhìn vị quán quân của Hoàng Hà Hội kia một lần nữa, y muốn biết vị tuyệt thế thiên kiêu tên Khương Vọng kia tại sao lại muốn đến Đoạn Hồn Hiệp này?
Y muốn được nhìn ngắm một lần nữa, cho dù không thể mong đợi có thể nắm được nắng gắt, nhưng y ít ra cũng muốn biết, y rốt cuộc cách nó bao xa!
...
...
Bên trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận đã khởi động, năm người đột nhiên lại gặp mặt, trố mắt nhìn nhau.
Hoàn Đào đầu tiên toét miệng cười một tiếng, cái nụ cười này, đặt trên một người có khí chất cương ngạch như gã, có vẻ tương đối tức cười, rất không cân đối.
Nhưng gã trước đây không lâu mới bị đối phương một kiếm đánh lui, lúc này lại mang một đám cường giả trở lại tìm cảm giác tồn tại, lấy bốn địch một, thật là không có võ đức... Phi! Thật là không nhịn được vui vẻ.
Bất quá so với gã thì Trịnh Phì càng cảm thấy vui vẻ hơn.
Tên hán tử mập mạp này một tay nhấc Đại Khảm đao, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ: “Tiểu Khương! Ngươi đến tìm ta chơi hay sao?”
Nói đến chỗ kích động, Trịnh Phì nhấc thẳng Khảm đao lên, đao nghe keng một tiếng đã chém thẳng vào trên quái thạch ở bên cạnh, ánh lửa từ vết chém văng ra khắp nơi. Người ngoài đại khái rất khó hiểu, định nghĩa của tên hán tử mập mạp này với từ “chơi” là gì.
Đương nhiên Lý Sấu có thể hiểu, bất quá hắn ta có ý kiến hoàn toàn bất đồng. Nhỏ giọng nói: “Có thể là tìm ta chơi cũng nói không chừng.”
Trịnh Phì nhanh chóng trừng mắt một cái, khí thế hung hăng.
Lý Sấu liền bỉu môi sửa lời: “Tìm cả hai chúng ta mà!”
Yến Tử không thèm để ý tới hai kẻ dở hơi kia, chỉ mắt lạnh nhìn Khương Vọng, tiếng cười trong trẻo nhưng lại khiến người ta phải rùng mình: “Thật là đúng dịp a, thiếu niên lang.”
Nàng ta vốn đang nghi ngờ, tại sao nàng ta cùng Hoàn Đào lui vào bên trong Loạn Thạch Cốc này không bao lâu thì cái trận pháp này lại đột nhiên phát động. Qua một hồi nữa, Trịnh lão tam cùng Lý lão tứ cũng bị người ta ném vào, vốn mỗi người tán lạc trong đại trận, nhưng không thể giải thích được bọn họ bốn cá nhân lại chen chúc chung một chỗ, ngớ nga ngớ ngẩn quá mức khiến nàng ta cảm thấy phiền lòng.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng đều là do quẻ sư an bài cả.
Quẻ sư thật là quá biết tính toán đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận