Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 832: Gà đất chó sành

Chương 832: Gà đất chó sành
Người có chiến lực cao nhất ở Liêm thị cũng chỉ là Ngoại Lâu cảnh, mà cường giả Ngoại Lâu cảnh của một gia tộc chú binh sư nổi tiếng như Liêm thị, tuyệt đối không phải là đối thủ của một hung đồ như Doãn Quan.
Cho nên Khương Vọng không nói hai lời liền kéo theo Liêm Tước rút lui.
Liêm Tước vẫn đang dùng sức giãy dụa, phẫn nộ điên cuồng thét: "Đừng kéo ta! Y dám động đế Kiếm lô, ta nhất định phải giết y!"
Sự quý trọng của người Liêm gia đối với cổ lô tất nhiên không phải nói nhiều, nhưng mà Khương Vọng tuyệt đối không thể mặc kệ y đi chịu chết.
Bên kia, Doãn Quan hạ xuống quyền đầu tiên, liền có vô số thanh kiếm nổ tung, bị đánh thành mảnh vụn bay khắp trời.
Những thanh kiếm còn xót lại vẫn miễn cưỡng duy trì kiếm trận, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được, chúng không thể chịu được quyền thứ hai nữa rồi.
Liêm Tước liền lập tức thôi giãy dụa.
Tính tình y quả thật rất cương liệt, hung hãn không sợ chết, nhưng cũng không phải là một kẻ ngu ngốc.
Một quyền này của Doãn Quan đã biểu hiện ra chiến lực mà còn lâu y mới có thể với tới. Cho dù liều mạng thì cũng chưa chắc có thể gây ra cho đối phương một chút thương tổn nào.
Khương Vọng đã nhận ra tình thế từ trước, lựa chọn né tránh, nhưng hiển nhiên tiếng hô to gọi nhỏ của Liêm Tước đã hấp dẫn được sự chú ý của Doãn Quan rồi.
Cùng lúc đánh ra quyền thứ hai, tầm mắt của Doãn Quan cũng đã quét về phía bên này.
Trong nháy mắt đó áp lực đè nén, sát khí mãnh liệt ập đến, ngưng thật như vật chất, bắp thịt khắp người Liêm Tước căng chặt, cơ hồ cho rằng sẽ bị giết chết ngay lập tức!
Nhưng chẳng qua Doãn Quan chỉ liếc qua một cái, liền đấm một quyền xuống kiếm trận. Phá! !
Tòa cổ lô phảng phất mang theo câu chuyện cổ xưa tồn tại qua biết bao tháng năm, đã hoàn toàn bại lộ trước mặt người kia.
Dĩ nhiên lòng Liêm Tước nóng như lửa đốt.
Khương Vọng đứng bên cạnh lại rùng mình, hắn cảm nhận rất rõ, Doãn Quan đã chú ý đến hẳn.
"Cổ lô này đã có lịch sử ngàn năm! Nếu như ngươi phá hỏng nó cho dù chỉ một chút, Liêm thị nhất định sẽ liều chết với ngươi!" Từ một hướng khác, tộc trưởng của Liêm thị, Liêm Chú Bình mang theo một đám gia lão đang bay nhanh về phía này.
Bởi vì Khương Vọng và Liêm Tước đang ở một chú binh lô khác, cách chỗ này gần hơn cho nên mới đến trước một lúc.
Chuyện liên quan đến cổ lô có quan hệ đến căn cơ của Liêm thị. Vì vậy cơ hồ có thể điều động toàn bộ chiến lực của Liêm thị, Liêm Chú Bình chỉ có thực lực Nội phủ cảnh đỉnh cấp, nhưng trong số gia lão có hai người là cường giả Ngoại Lâu cảnh.
Doãn Quan cười nhạt một tiếng, chẳng hề quan tâm đến sự uy hiếp của Liêm Chú Bình: "Ta tới đây vốn dĩ muốn đồ diệt Liêm thị, đánh nát cổ lô, tăng thêm ấn tượng trước những... đại nhân vật ở Lâm Tri kia. Nhưng bây giờ ta đã đổi ý rồi"
Lời này của y có ý gì đó, nhưng có lẽ chỉ có Khương Vọng có thể biết được.
Doãn Quan liếc cổ lô một cái, xoay người nói: "Vả lại gửi cổ lô này lại đây.
Đợi sau này ta rảnh rỗi lại đến dùng"
"Liêm thị là nơi mà ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?" Liêm Chú Bình giận dữ quát.
Xoạt!
Doãn Quan chợt quay người lại, hơn nữa chỉ trong thoáng chốc đã đến gần Liêm Chú Bình, quyền quấn lục quang, đánh vào đầu của ông ta!
Liêm Chú Bình bối rối ra tay, gia lão của Liêm thị cũng dồn dập xuất chiêu, trong đó có cả hai gia lão Ngoại Lâu cảnh, một vị đánh ra một hư ảnh hỏa lò, thiêu đốt đất trời, còn một vị xách cự chùy vung lên, như đục băng phá núi.
Không thể nói là không mạnh, cũng không thể nói là không uy mãnh.
Nhưng xung đột bắt đầu trong nháy mắt cũng lại chỉ kết thúc trong nháy mắt.
Doãn Quan vẫn lù lù bất động, hư ảnh hỏa lò kia đã bị đánh tan, còn thanh cự chụy uy mãnh kia lại trực tiếp bị đánh thành vụn sắt. Một đám gia lão ngã trái ngã phải, còn Liêm Chú Bình hộc máu bay ngược về phía sau, máu phun khắp nơi!
Chấn động, kinh hoàng.
"Chỉ là hạng gà đất chó sành, ngay cả một quyền cũng không đỡ được, lấy tư cách gì mà dám cùng Doãn Quan ta không chết không thôi?"
Doãn Quan lạnh lùng liếc bọn họ một cái, xoay người đạp không rời đi.
Lần này, lại không có ai dám lên tiếng.
Y thật sự muốn đến thì đến, cũng thật sự muốn đi là đi rồi.
Tất nhiên Liêm Tước vừa phẫn nộ lại vừa bất lực, Khương Vọng cũng nặng nề tâm sự.
Ban đêm, lúc ngồi một mình trong phòng, hắn quyết định nhanh chóng rời khỏi Nam Dao.
Hắn căn bản không ngờ lại dính vào chuyện của Địa Ngục Vô Môn, có một số việc chính là trùng hợp như thế, hắn đến Nam Dao, mà Liêm thị lại vừa vặn bị Doãn Quan chọn làm mục tiêu.
Từ lời nói của Doãn Quan có thể đoán được rằng, y muốn hô phong hoán vũ trong biên cảnh Tề quốc, tạo ra động tĩnh lớn.
Liêm thị là một trong năm thánh địa lớn của chú binh sư, kỳ thực rất có danh vọng, nhưng lại không có chiến lực mạnh, không nghi ngờ gì chính là một mục tiêu vô cùng lý tưởng để lập uy.
Nếu như thật sự đồ sát Liêm thị, thì sẽ khiến cho toàn bộ Tề quốc nổi lên sóng to gió lớn.
Đương nhiên, đến lúc đó, người mà Tề quốc phái ra sẽ không còn là chỉ mỗi một mình Nhạc Lãnh.
Tề quốc bây giờ chỉ phải ra Nhạc Lãnh, không phải Tề quốc chỉ phái ra được một tu sĩ có thực lực như vậy, mà bởi một mình Nhạc Lãnh là đủ rồi.
Một khi Nhạc Lãnh cho thấy một mình ông ta vẫn còn "chưa đủ" Địa Ngục Vô Môn vẫn còn dám gây ra náo loạn, thì tất nhiên sẽ có cao thủ mạnh hơn xuất hiện.
Cho nên Doãn Quan cần khống chế chừng mực. Làm thế nào để vừa nhiễu loạn tầm mắt của đội truy sát, lại vừa không khiến cho Tề quốc phản ứng kịch liệt. Chuyện này vô cùng khó giữ thế cân bằng.
Sau khi rời khỏi Bối quận, Khương Vọng không hề biết tin tức gì của Địa Ngục Vô Môn. Đội truy sát cũng không ai có thể cố ý truyền tin tình báo cho hắn.
Vì vậy hắn không biết rằng, lúc này đội truy sát đã bị dẫn đến quận Bích Ngô rồi.
Khương Vọng chỉ nghĩ đến một chuyện, Tần Quảng Vương đã xuất hiện ở quận Xích Dương.
Vậy thì Ngỗ Quan Vương vẫn luôn hành động cùng với y kia, ông ta đâu rồi?
Đúng lúc này, có một giọng nói đột nhiên vang lên?
"Ta đi vào có tiện không?"
Khương Vọng đã sớm đoán được chủ nhân của giọng nói này, vì vậy mặc dù tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn nói: "Mời vào"
Hoa mắt một lát, Doãn Quan đã xuất hiện trong phòng. Tự mình ngồi xuống bên bàn trà, lấy ra một chén trà nhỏ, dáng vẻ uể oải tự rót cho mình một chén trà.
Khương Vọng cũng không lên tiếng, chờ y nói rõ ý đồ đến đây.
"Chuyện lúc trước đã thanh toán xong, nhưng bây giờ ngươi lại nợ ta một ân tình" Doãn Quan hớp một ngụm trà, ngữ khí tùy tiện nói.
Lúc ban ngày, y có thể hoàn toàn không ngần ngại mà thuận tay giết chết Liêm Tước luôn. Chỉ vì nhìn thấy Khương Vọng cho nên mới chọn việc dừng tay.
Thậm chí sau đó ngưng lại hành động đối với Liêm thị cũng là bởi vì Khương Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận