Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3832

Chương 3832 Tăng nhân cởi mũ, để lộ gương mặt trong veo thanh tú, nghiêm túc nói: "Ta tới hóa duyên." "Không sao, muốn đón khách tám phương thì phải có cánh cửa thuận tiện, mời ngồi bên này." Bạch Ngọc Hà không biết người này đến với mục đích gì, nhưng bản thân hắn ta có khí độ danh môn, cũng không keo kiệt, mời tăng nhân ngồi xuống rồi hỏi: "Hồ lô rượu, nồi thịt bò, lẩu, được không?" Tăng nhân tuổi trẻ chắp tay nói: "Đa tạ ý tốt của thí chủ, bần tăng giữ giới, không ăn thịt cá. Xin cho một bát nước, một cái bánh bao là được." Bạch Ngọc Hạ tự tay rót cho y một bát nước, lấy ra một cái bánh bao chay. "Vì sao nơi này lại được gọi là Bạch Ngọc Kinh?" Tăng nhân trẻ tuổi hỏi.
Bạch Ngọc Hà mỉm cười: "Bởi vì là nơi tiên nhân ở."
Tăng nhân "ð' một tiếng, nghiêm chỉnh ngồi ở đó, chậm rãi ăn uống xong xuôi, nói với Bạch Ngọc Hà một tiếng cảm ơn rồi lại đội mũ lên, rời đi.
Hiển nhiên tăng nhân tuổi trẻ có mục tiêu vô cùng rõ ràng, nhanh chóng rời khỏi Thiên Phong Cốc, đi tới trường đua ngựa Trường Lâm danh tiếng lẫy lừng.
Không chào hỏi bất cứ kẻ nào, giữ im lặng suốt dọc đường, sau đó tiến vào sảnh nghị sự của trang trại, đi tới trước mặt chủ nhân của mã tràng - Hùng Bá Thần.
Nghe nói mã tràng Trường Lâm có chỗ dựa là Cảnh quốc, có thể xưng là thủ đoạn thông thiên. Có thể buôn ngựa với Tượng quốc và Húc quốc, đứng vững sừng sững ở Tinh Nguyệt Nguyên. Chỉ có từng di dời một lần trong trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên lần trước, sau khi chiến tranh kết thúc thì lại nhanh chóng trở về. Lúc này Hùng Bá Thần đang triệu tập một nhóm trưởng lão cùng nghị sự.
Dùng ánh mắt trấn áp sự kích động của những người khác, cảnh giác nhìn hòa thượng vừa bước vào cửa: "Ngươi là ai? Nếu là Chân Phật, sao không cởi mũ xuống, để lộ chân dung?"
Tăng nhân chỉ hỏi ngược lại: "Vì sao các ngươi lại một mực phái người nhìn chằm chằm tửu lâu Bạch Ngọc Kinh?"
Vẻ mặt Hùng Bá Thần lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: "Cái này có liên quan gì tới ngươi? Người xuất gia bớt lo chuyện thiên hạ."
Tăng nhân dùng tư thế như đọc thuộc một bài văn mẫu, nghiêm túc nói: "Ta có duyên với tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, không thể không đến nói một lời công bằng. Người ta vừa mới khai trương, lại không đắc tội các ngươi, làm như vậy thật không hay. Tinh Nguyệt Nguyên lớn như vậy, Thiên Phong Cốc xa như vậy, lĩnh vực kinh doanh của các ngươi cũng khác nhau, người ta cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngươi. Ta không biết ai ở sau lưng sai khiến các ngươi làm như vậy, nhưng ngươi có thể bảo hắn dừng cái việc này lại được hay không? Có câu oan gia nên giải không nên kết, hòa thượng mười năm sợ lão hổ, sao mọi người không ngồi xuống nói lý lẽ..."
Hùng Bá Thần mất kiên nhẫn ngắt lời y: "Ngươi là hòa thượng từ đâu tới? Có duyên gì với tửu lâu Bạch Ngọc Kinh?" Tăng nhân trẻ tuổi kiêu ngạo nói: "Ta là hòa thượng núi Tam Bảo! Còn duyên ấy à, vừa mới hóa được!" "Con mẹ ngươi vừa mới hóa được!" Nghe thấy cái tên núi Tam Bảo không có danh tiếng gì, mọi người cũng chẳng có lý do gì mà khoan nhượng. Một vị trưởng lão ở bên cạnh lập tức rút đao, vừa mắng to vừa chém về phía tăng nhanh: "Đùa với bọn ông à?"
"Lưu trưởng lão không được kích động..." Hùng Bá Thần ra vẻ can ngăn nhưng can ngăn không kịp một cách hợp tình hợp lý. Nhìn nhát đao hung ác kia càng lúc càng gần.
Tăng nhân trẻ tuổi không hề nhúc nhích. "Keng!"
Đao của Lưu trưởng lão chém trúng lồng ngực tăng nhân, nhưng chỉ để lại một đường tia lửa trượt dài.
Ngay cả áo tăng cũng không chém được! Trong ánh mắt kinh hãi của cả sảnh đường, tăng nhân trẻ tuổi cẩn thận cởi mũ, lộ ra gương mặt sạch sẽ trong trẻo. Từ khi bị y cởi khỏi đầu sư đệ đến nay, chiếc mũ này chưa từng rời khỏi người y, lúc này cũng chỉ cất nó vào trong túi trữ vật.
Sau đó hòa thượng ngũ quan thanh tú này bắt đầu xắn tay áo lên, nở nụ cười ngây thơ xán lạn: "Ừm, là các ngươi đánh †a trước nha."
Không nói đến việc có tổng cộng bảy quan chức cấp cao của trường đua Tường Lâm, bắt đầu từ Hùng Bá Thần trở xuống, đã bị treo cổ trong Nghị Sự đình trong suốt ba ngày, cũng không kể đến đến việc đường khẩu của Vĩnh Hưng Bang sụp đổ chỉ sau một đêm, Trấn Tông Hắc Hổ của Hắc Hổ Đường biến mất một cách bí ẩn...
Tóm lại, tửu lâu Bạch Ngọc Kinh khai trương vô cùng suôn sẻ, công việc kinh doanh nhanh chóng bùng nổ, khiến cho tất cả thủ đoạn mà Bạch Ngọc Hà dày công chuẩn bị đều không có đất dụng võ. Tất nhiên chỉ một tửu lâu nho nhỏ là chưa đủ để Bạch Ngọc Hà phát huy tài hoa, cho dù Bạch Ngọc Kinh nhanh chóng trở thành tửu lâu số một của Tỉnh Nguyệt nguyên, thì cũng chẳng là gì cả. Chỉ cần Khương Vọng tỏ ý muốn ở lại đây lâu dài, thì hắn ta cũng đã có kế hoạc phát triển lâu dài cả rồi. Về phần Khương Vọng muốn bắt ai, thì nếu Khương Vọng không nói, hắn ta cũng sẽ không hỏi.
Nói không phải tự khen, nếu như hắn ta đã có thể xử lý tốt mối quan hệ ngoại giao với Tề Cảnh hai bên, thì việc thành lập một hệ thống quốc gia trên Tinh Nguyệt nguyên ngay lập tức là điều hoàn toàn nằm trong khả năng.
Đương nhiên, một tiểu quốc sinh ra vốn đã kém cỏi, định trước là không có không gian phát triển, không phải là điều mà Bạch Ngọc Hạ hắn ta để ý tới.
Võ An Hầu đã bị phế truất, cho nên Bác Vọng Hầu đương nhiên là một lựa chọn không tồi. Với giao tình với Khương Vọng, và với sự giúp đỡ can thiệp của Bác Vọng Hầu Trọng Huyền Thắng, hắn ta chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội phát triển ở Tề quốc. Hắn ta xuất thân từ danh môn thế gia, nên cũng đã được rèn luyện được bản lĩnh cân nhắc thiệt hơn từ những đấu đá nội bộ từ khi còn nhỏ, không sợ không thể thăng tiến trong giới quan trường của Đại Tê. đã kém cỏi, định trước là không có không gian phát triển, không phải là điều mà Bạch Ngọc Hạ hắn ta để ý tới.
Võ An Hầu đã bị phế truất, cho nên Bác Vọng Hầu đương nhiên là một lựa chọn không tồi. Với giao tình với Khương Vọng, và với sự giúp đỡ can thiệp của Bác Vọng Hầu Trọng Huyền Thắng, hắn ta chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội phát triển ở Tề quốc. Hắn ta xuất thân từ danh môn thế gia, nên cũng đã được rèn luyện được bản lĩnh cân nhắc thiệt hơn từ những đấu đá nội bộ từ khi còn nhỏ, không sợ không thể thăng tiến trong giới quan trường của Đại Tê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận