Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1337: Vĩnh thế không riêng (1)

Chương 1337: Vĩnh thế không riêng (1)
Phù Đồ Tịnh Thổ?
Cái tên này, hình như hơi quen quen...
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ nhiều.
"Đúng vậy, ta mới từ khu vực Đinh Mùi tới." Khương Vọng lập tức nói:
"Ta đại biểu khu vực Đỉnh Mùi tới cầu viện, Bạch Tượng Vương thống lĩnh đại quân đang bao vây phù đảo. Chỗ này ai làm chủ?
Xin mời vị huynh đệ này nhanh chóng bẩm báo!"
"Huynh đài không cần luống cuống" Đinh Cảnh Sơn chính là giáo úy Tuyên Uy của Dương Cốc, nhưng vị tu sĩ cầm theo chùy nặng kia cũng không có vẻ sốt ruột lắm, có lẽ là đã nhìn quen những chuyện như thế này rồi:
"Vào lúc xảy ra việc Mê Giới chuyển vị, tất cả những trận chiến đang tiến hành đều sẽ bỏ dỡ giữa chừng. Nếu như trước đó Phù đảo Đinh Mùi không bị công phá thì hiện tại sẽ không sao. Nếu như trước đó đã bị công phá, thì hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng..."
"Khụ" Có lẽ hắn ta cũng biết lời mình nói không được may mắn cho lắm, mới chuyển chủ đề: "Quên không giới thiệu, tại hạ Trần Cấn, đây là huynh đệ của ta..."
""Diêm Gia." Vị tu sĩ hơi thấp kia vừa trị liệu cho Khương Vọng, vừa cười nói: "Huynh đệ cũng là người trong quân ngũ? Thương thế như thế này, thật cũng có mấy phần phong thái của người Dương Cốc chúng ta Ị?
"Ta cũng không phải xuất thân quân ngũ" Khương Vọng lắc đầu một cái, vẫn cảm thấy hơi không yên tâm: "Nếu như bên kia không bỏ đở chiến tranh thì sao đây? Trước khi ta đến đây, Phù đảo Đinh Mùi đã nguy hiểm như lửa xém lông mày, vẫn mong các vị mau đi báo cáo một tiếng"
"Là thế này" Trần Cấn nói: "Theo bài học kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, trước khi thăm dò chi tiết tình hình các khu vực gần kề thì sẽ không có hành động lớn gì. Chúng ta như vậy, Hải tộc cũng như vậy. Vì thế cái vị Bạch Tượng Vương kia nhất định sẽ lui binh. Mà sau khi thăm dò khu vực gần kể xong, biết được lần này khu vực Đinh Mùi đã đến gần Phù Đồ Tịnh Thổ của chúng ta, thì vấn đề duy nhất mà Bạch Tượng Vương kia phải suy nghĩ chính là làm sao để bảo vệ hải sào của mình, làm gì còn sức lực để lo nghĩ việc khác."
Trong lời nói của hắn ta tràn đầy sự tự tin.
Bản thân bọn họ là tu sĩ Dương Cốc, chắc không đến nỗi không để ý Phù đảo của mình. Hơn nữa họ là tu sĩ quanh năm chinh chiến với Mê Giới, khẳng định càng hiểu rõ tình hình ở nơi này hơn so với Khương Vọng, phán đoán cũng sẽ chuẩn hơn.
Khương Vọng đã bị thuyết phục, mãi cho đến tận lúc này mới thổ phào nhẹ nhõm, rồi lại đột nhiên nhớ ra, tại sao hắn lại cảm thấy cái tên Phù Đồ Tịnh Thổ này quen đến như vậy.
Chẳng phải Trọng Huyền Minh Đồ - phụ thân của Trọng Huyền Trắng về sau đã tự lấy tên là Trọng Huyền Phù Đồ hay sao?
Bởi vì rất ít khi Trọng Huyền Thắng đề cập đến phụ thân của hắn ta, cho nên hắn cũng không nhạy cảm với cái tên này, phản ứng hơi chậm một tí.
Trọng Huyền Thắng nói phụ thân của mình lực kiệt mà chết trên chiến trường, nhưng không có nói chết ở nơi nào...
Phải chăng chính là chết ở trong Mê Giới?
Chẳng lẽ cái nơi này có liên quan gì đến phụ thân của Trọng Huyền Thắng hay sao?
Nhưng nếu như nơi này có liên quan đến Trọng Huyền Phù Đồ, vậy vì sao thế lực chiếm giữ nơi này lại là Dương Cốc?
"Hai vị huynh đài" Khương Vọng không nhịn được hồi: "Phù Đồ Tịnh Thổ này là địa giới của Dương Cốc sao?"
Diêm Gia xòe năm ngón tay ra, làm cho nguyên khí màu xanh biếc quấn quanh tay tản đi, kết thúc quá trình trị liệu này.
Vẻ mặt của hắn ta ung dung, nói: "Đương nhiên không phải! Nơi này là tịnh thổ do một đại danh tướng tên là Trọng Huyền Phù Đồ để lại, chính là khu vực chung cho Nhân tộc. Không chỉ có Dương Cốc chúng ta, Điếu Hải Lâu hay thậm chí là đảo Quyết Minh của các ngươi cũng đều có cứ điểm ở đây!"
Không ngờ Phù Đồ Tịnh Thổ này lại thực sự liên quan đến Trọng Huyền Phù Đồ! Hơn nữa còn thực sự là do Trọng Huyền Phù Đồ để lại.
Như vậy xem ra, danh tiếng của Trọng Huyền Phù Đồ ở Mê Giới là khó có thể tưởng tượng.
Thảo nào lúc ở trên đài Thiên Nhai, ngay cả Nguy Tầm khi nhìn thấy Trọng Huyền Thắng cũng không khỏi hỏi một câu... "Ngươi chính là con trai của Phù Đồ?"
Chỉ là, vì sao việc này lại chẳng nghe mấy ai ở Tề quốc đề cập tới vậy?
Khương Vọng tò mò nên truy hỏi đến cùng.
Theo lời giảng giải của Trần Cấn và Diêm Gia, hắn mới hiểu rõ cái chuyện xưa kỳ thực được lưu truyền rất rộng rãi ở Mê Giới này.
Hóa ra năm đó Trọng Huyền Phù Đồ ra biển, một mình tiến vào Mê Giới, ở địa vực này đại chiến với Hải tộc, chém liên tiếp hai tên Chân Vương, bản thân cũng kiệt sức không sống nổi nữa.
Trước khi chết đã tan vỡ đạo thân, từ bỏ luân hồi, từ bỏ khả năng chuyển tu thần đạo. Dùng đạo đồ cả đời của mình, cùng với toàn bộ mệnh và lực mà một lần nữa tái tạo lại quy tắc của nơi đây, hình thành nên khu vực mới của Nhân tộc.
Trước khi chết, Trọng Huyền Phù Đồ đã biểu đạt ý nguyện vĩ đại của mình: "Cái chết của Phù Đồ, không phải vì dòng họ Trọng Huyền, không phải vì quốc gia Đại Tề, mà là vì Nhân tộc khắp thiên hạ. Phật tổ từ bi, nguyện chúng sinh đến độ. Nơi đây sẽ là của chung Nhân tộc. Vĩnh thế không riêng,"
Mọi người tôn trọng nguyện vọng của một vị cường giả đã huyết chiến cho đến chết, nên khu vực này vĩnh viễn không trở thành khu vực độc chiếm của riêng một gia tộc hay thế lực nào, mà công bằng cho tất cả tộc nhân đến đây, làm nơi an thân.
Vì vậy khu vực này có tên là "Phù Đồ Tịnh Thổ".
Vậy nên không chỉ có đảo Quyết Minh, Điếu Hải Lâu, Dương Cốc đều có cứ điểm ở đây, mà một ít môn phái nhỏ khác cũng bố trí chỗ ở ở nơi này.
Trọng Huyền Minh Đồ vốn là người Tề, là cường giả xuất thân từ danh môn đỉnh cấp Trọng Huyền thị, vậy mà vùng đất ông ta để lại lại không cho Tề quốc. Tuy là có đại nghĩa với Nhân tộc, nhưng cũng không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng trước khi chết ông ta vẫn giữ lòng oán hận đối với Tề quốc. Thậm chí, nói một cách hà khắc thì đây gần như là vết nhơ của Tề quốc.
Cho nên, bên phía Tề quốc mới không nói tỉ mỉ về cái đoạn lịch sử này. Đánh dấu về nơi này trên Chỉ Dư ở đảo Quyết Minh cũng rất mờ nhạt.
Bản thân Trọng Huyền gia cũng không muốn nhắc đến, để tránh khỏi việc đánh mất sự tín nhiệm của Tề quân mà họ vất vả lắm mới tích lũy được một lần nữa.
Nhưng ở quần đảo ven biển, phàm là người từng tới Phù Đồ Tịnh Thổ, thì không một ai không kính trọng Trọng Huyền Phù Đồ.
Nhưng mà Khương Vọng vẫn còn nhớ, lần thứ nhất Trọng Huyền Thắng đề cập đến phụ thân mình với hắn đã nói... Chớ khoe nam nhi dũng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận