Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1838: Thiên kiêu án (2)

Chương 1838: Thiên kiêu án (2)
"Thế nhưng vụ án diệt cả nhà tại thành Chiếu Hành kia..." Trịnh Thế nói: "Hiện trường đã xác định là do kiếm thức của Khương Vọng tạo thành."
Lệ Hữu Cứu quả quyết nói: "Điều này bắt chước rất dễ dàng, không đủ làm bằng chứng! Nhạc Lãnh có danh hiệu Bộ Thần, có chủ tâm bố trí hiện trường thì ai có thể tìm ra sơ hở chứ?"
"Ngươi cảm thấy..." Trịnh Thế hỏi: "Động cơ của Nhạc Lãnh là gì?"
"Ta cũng không biết." Tinh quang trong mắt Lệ Hữu Cứu chớp động: "Có lẽ là vì tài nguyên của Động Chân Cảnh, có lẽ là nguyên nhân nào đó khác. Có lẽ... Bình Đẳng quốc? Nếu như có thể, ta đề nghị Sưu Hồn!!"
Trịnh Thế cúi đầu mở hồ sơ ra, cũng không nói chuyện.
Kiến nghị này đương nhiên là không thể nào, với thân phận địa vị của Nhạc Lãnh, đừng nói hiện tại vẫn không có chứng cứ xác thực, coi như đã định tội thành công, muốn Sưu Hồn Nhạc Lãnh, cũng cần được sự đồng ý của Thiên tử mới được.
Đối với người tu hành mà nói, bị Sưu Hồn chính là sỉ nhục lớn nhất, bí ẩn cả đời đều bị người khác biết, không còn chút tự tôn nào cả. Người bị Sưu Hồn, tám chín phần mười đạo tâm sẽ sụp đổ.
Mà trong quá trình Sưu Hồn, hơi không cẩn thận thì thần hồn sẽ bị hủy diệt.
Tùy ý Sưu Hồn Nhạc Lãnh, triều chính sẽ làm cho mọi người cảm thấy bất an. Căn cứ vào lý do như vậy, Bắc Nha cũng không thể vận dụng thủ đoạn như thế đối với Lệ Hữu Cứu.
Chỉ là Trịnh Thế không nghĩ tới, Lệ Hữu Cứu lại có mâu thuẫn gay gắt với Nhạc Lãnh như thế. Chẳng biết xuất hiện từ bao giờ nữa?
"Lệ Hữu Cứu có vấn đề gì?" Trong căn phòng khác, Tạ Hoài An hỏi.
Nhạc Lãnh nói: "Đầu tiên, tình báo về dư nghiệt Dương thị, mặc dù thông qua con đường chính quy đưa tới Bí Phủ, Lệ Hữu Cứu cũng đúng là người phụ trách ngày hôm nay, thế nhưng lão ta hành động quá quả quyết! Trong một ngày Bí Phủ tiếp nhận nhiều tình báo như vậy, mà Tuần Kiểm phủ cũng có rất nhiều công việc cần làm, thế mà lão ta lại không trì hoãn chút nào, ngay lập tức tiến về quận Hành Dương! Ta hoàn toàn có lý do hoài nghi, lão ta đã chuẩn bị từ trước, chỉ là đang chờ một quy trình này mà thôi."
"Tiếp nữa, lão vừa đi tới quận Hành Dương, đã yêu cầu kết án, đồng thời chủ động đưa Khương Vọng ra khỏi quốc cảnh. Sau khi ta đuổi theo, cũng bởi vì sự chỉ huy lỗ mãng của lão mới chia binh hai đường mà đuổi, từ đó làm cho Khương Vọng mất tích! Tình báo chỉ có lão mới biết, hành động do lão chỉ huy, hiện tại lại xảy ra chuyện, nếu nói lão không có vấn đề, ai mà tin chứ?"
Tạ Hoài An ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi cảm thấy Khương Vọng là chạy án, hay là gặp phải chuyện ngoài ý muốn rồi?"
"Ta cũng không chắc chắn."
Nhạc Lãnh ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Hiện tại nhớ tới, cái tên Khương Vọng này, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ... Thế nhưng nếu như Khương Vọng có vấn đề, Lệ Hữu Cứu cũng hẳn là đồng mưu.
Chúng ta đều biết, với thanh danh hiện tại của Khương Vọng, Vị đại nhân tọa trấn Hộ quốc đại trận kia chắc chắn sẽ quan tâm tới an toàn của hắn. Chỉ khi dùng danh nghĩa chấp hành nhiệm vụ Thanh Bài để xuất ngoại, lại có thêm tu sĩ Thần Lâm đi cùng, mới sẽ không bị thẩm tra.
Căn cứ vào lý do như vậy, nếu Khương Vọng không có vấn đề, Lệ Hữu Cứu chắc chắn có vấn đề, bởi vì lão ta biết, chỉ khi lừa Khương Vọng ra khỏi Tề quốc, mới có khả năng làm hại hắn!"
"Nói tóm lại." Tạ Hoài An vẫn rất bình tĩnh, nói: "Dù nói thế nào đi chăng nữa, Lệ Hữu Cứu đều có vấn đề?"
Nhạc Lãnh khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột: "Đúng là như thế!"
Vì sao Khương Vọng lại chọn một nhà phú hộ?
Căn gác lửng của một nhà bình thường thì chỉ được nối trực tiếp bằng một cái thang thẳng là xong, nhưng căn gác lửng của nhà này lại phải làm cả một cầu thang ngay ngắn và hợp quy cách.
“Gâu gâu gâu...”
Một con chó nhỏ có bộ lông xám xịt vừa chạy lên trên căn gác lửng vừa kêu gào thảm thiết.
Nếu so sánh với thân hình nhỏ bé của nó thì bậc thang này quả thật có chút cao, vì thế điều đầu tiên mà Khương Vọng nhìn thấy là một đám lông xám xì xám xịt, sau đó con chó nhỏ này mới có thể gần như là “lăn” lên.
Hình như nó bị ai đánh ở đâu rồi thì phải, trên người vẫn còn lốm đốm vài vết bùn đất.
Cái thứ đồ nho nhỏ đáng thương này, nhìn trông quả thực chật vật.
Sau khi leo lên gác lửng, nó không sủa nữa. Cái đuôi nhỏ lắc lư liên tục, chui thẳng vào bên trong góc của tấm ván gỗ, cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ, nằm đó, liếm nhẹ vào cái vuốt thịt của nó.
Lúc này Khương Vọng cũng đang cuộn tròn ở một góc khác dưỡng thương, nhìn thấy nó đột nhiên lại có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Khương Vọng nghĩ ngợi một lúc, lôi ra một quả thiết tương, vứt ra đằng trước. Từ khi Khương An An biểu hiện ra rằng cực kỳ thích loại quả này, mỗi lần hắn gặp được Liêm Tước đều sẽ vơ vét vài quả, cho đến bây giờ đã tích lũy được không ít.
Quả thiết tương nhanh như chớp lăn đến trước mặt tiểu hôi cẩu*.
*con chó nhỏ lông màu xám
Tiểu hôi cẩu vội vàng đứng dậy, cái đuôi nhỏ dựng đứng, cảnh giác nhìn xung quanh, hung dữ nhe răng ra, dọa nạt kẻ thù không tồn tại kia.
Nhưng hiển nhiên nó không nhìn thấy Khương Vọng, một mình nó nhe răng, giương nanh múa vuốt ở đó cả nửa ngày, cũng không thể tìm ra mục tiêu. Cuối cùng vì quá mệt mỏi, nó lại nằm xuống, nhưng cũng không thèm nhìn đến quả thiết tương hình dáng bình thường kia một cái.
Khương Vọng có chút bất đắc dĩ búng búng ngón tay, sau đó vận một chưởng đẩy một luồng gió về phía quả thiết tương, quả thiết tương lại nhẹ nhàng lăn về phía trước.
Hình như tiểu hôi cẩu đến bây giờ mới để ý đến quả thiết tương, chắc là cảm thấy một quả trái cây nho nhỏ không có lực uy hiếp gì nên nó lại lười biếng nằm sấp xuống, chỉ duỗi ra một cái móng vuốt thịt, gẩy gẩy quả thiết tương vài cái.
Cái đầu nhỏ của nó nghiêng nghiêng lắc lư, hình như cảm thấy có chút hứng thú. Nó lại duỗi ra một cái móng vuốt thịt khác kéo quả thiết tương quay trở lại.
Đảo qua đảo lại, đảo qua đảo lại.
Loại trái cây có thể được tính là vật phẩm quý giá này, ở dưới móng vuốt nhỏ của tiểu hôi cẩu lăn qua lăn lại.
Ánh mắt của tiểu hôi cẩu sáng lên lấp lánh.
Một cảnh tượng đơn điệu mà vui vẻ như thế, khiến cho tâm tình của Khương Vọng khá hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận