Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1928: Vẫn Còn Sợ Hãi (1)

Chương 1928: Vẫn Còn Sợ Hãi (1)
Chân ngôn của Khổ Giác được phát ra ở trước cao nguyên Thiên Mã nên tất nhiên không phải chỉ có người ở nơi này mới có thể nghe được.
“Khổ Giác kia, dám chơi lớn đến như vậy?” Trong hư không, một thanh âm xù xì thô ráp vang lên: “Quả thực không hiểu nổi, không phải lão cùng cái người tên Khương Vọng đó là kiểu thế đầu thiêu tử nhất đầu nhiệt (1) à? Lại còn có tình cảm sâu đậm đến thế hay sao?”
Một giọng nữ nhân khác lại mang theo ý cười nói: “Tính cách của lão vốn đã lộn xộn như mớ bòng bong, năm đó bởi vì cái chết của Khổ Tính mà huyên náo đến nỗi suýt nữa bất hòa cùng với đồng môn, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi, nghĩ một là một.”
Thanh âm xù xì thô ráp kia tựa như mang theo chút hứng thú hỏi: “Chuyện của Khổ Tính thế mà ta lại có chút không rõ ràng lắm, ngươi nói tường tận xem nào?”
“Loại chuyện này phải biết cặn kẽ mới được, về sau ngươi đi hỏi Phó Đông Tự đi.” Giọng nữ hàm chứa ý cười kia dừng lại một chút, chuyển hướng hỏi tiếp: “Phó Đông Tự, ngươi có phải nên đi giải quyết lão đi hay không?”
“Giải quyết như thế nào?” Thanh âm của Phó Đông Tự hỏi ngược lại.
“Đấy là chuyện của ngươi.” Trong giọng của người nữ nhân mang một chút ý vị ung dung của người đang xem cuộc vui.
“Một mình ta giết lão cũng không dễ dàng gì.” Phó Đông Tự trả lời: “Ngài thích mệt mỏi thì đi cùng ta thế nào?”
“Ta cũng không rảnh rỗi đến mức đấy.” Thanh âm của người nữ nhân đáp lại: “Không bằng ngươi đi hỏi Tiển Nam Khôi đi, không phải là y rất bất mãn với việc Khổ Giác lùng bắt thiên kiêu của Cảnh quốc ta hay sao?”
“Tiển tướng quân lại càng không có thời gian, y bây giờ…” Phó Đông Tự cười nhẹ một tiếng nói tiếp: “Cứ như vậy đi. Lão hòa thượng này muốn biểu diễn thầy trò tình thâm, liền để kệ lão đi. Dù sao thì ta cũng là người chấp chưởng Kính Thế Đài, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ thế này mà giết lão hay sao?”
“Phó Đông Tự không đi, là vì còn chưa tới thời điểm. Khổ Giác bây giờ nói là đã rời khỏi Huyền Không Tự, nhưng rõ ràng mấy người hòa thượng ở Huyền Không Tự kia vẫn còn lưu luyến nhiều tình xưa nghĩa cũ với lão lắm. Tầm quan trọng của Huyền Không Tự ở Đông vực chắc cũng không cần phải nói nữa. Bây giờ mà giết khổ Giác thì quả thật khong phải là hành động sáng suốt gì.” Thanh âm xù xì thô ráp cất tiếng nói: “ Cứ quan sát thêm một thời gian nữa đi, xem xem Khổ Giác có biết chừng mực hay không rồi lại nói.”
“Các ngươi cứ tùy tiện mà làm, dù sao người bị mắng cũng không phải ta.” Giọng nói của nữ nhân lại lên tiếng: “Nhắc tới mới nhớ, Triệu Huyền Dương trốn đến nơi nào rồi? Trước kia thế mà không nhận ra tên tiểu tử này lại có thiên phú về phương diện này đấy. Y khiến cho Khổ Giác lão hòa thượng lên trời xuống đất cũng không tìm được, nhìn tới đến là đáng thương.”
“Nếu như để cho ngươi đoán ra thì không phải lão Khổ Giác kia cũng nghĩ đến từ lâu rồi à.” Trong thanh âm của Phó Đông Tự có chút tự mãn: “Dù sao thì có vẻ như tình huống bây giờ của y khá tốt, tình báo mà ta lưu tại trong Càn Thiên Kính cũng mới được đọc cách đây không lâu.’
Thanh âm xù xì thô ráp cười một tiếng: “Thật là một khi làm đại sự, ai cũng không thèm liên lạc!”
“Ta nói tại sao ngươi lại không vội động thủ với lão hòa thượng kia, hóa ra là như thế !” Giọng nữ nhân như chợt bừng tỉnh ngộ ra.
Phó Đông Tự cười hỏi: “Ngươi lại phát hiện cái gì rồi?”
“Ngươi đã thông qua Càn Thiên Kính lưu lại tin tức, hạ lệnh cho Triệu Huyền Dương giết người diệt khẩu, có phải thế không?” Giọng nữ nhân lên tiếng: “Loại phương thức này kể ra cũng không tính là việc có thể để lộ ra ánh sáng, nên ngươi cứ để cho Khổ Giác tiếp tục đuổi theo Triệu Huyền Dương, một là để có thể trì hoãn thời gian lộ ra tin tức này, lấy được từ Trang Cao Tiện chứng cứ có tính xác thực cao hơn, hai là đến lúc vạn bất đắc dĩ cũng có thể mượn cớ là do Khổ Giác đuổi giết nên nóng nảy mới xuống tay!”
Phó Đông Tự cười một tiếng: “Thật là không có chuyện gì có thể giấu giếm được ngươi.”
“Bớt lấy những lời này lừa bịp ta!” Giọng nữ nói: “Những lời ta cùng Cừu Chiết nói, cái nào mới là chân tướng trong kính của ngươi?”
Phó Đông Tự nói: “Ngươi nói đúng, những lời Cừu Chiết nói cũng không sai. Nhưng vẫn đề mấu chốt là... nếu như Khổ Giác rời khỏi Huyền Không Tự, vậy thì ta có thể tùy ý động thủ với lão, nên cũng không cần phải nhất thời nóng lòng làm gì.”
...
...
Hẳn là... Được cứu rồi.
Mặc dù vẫn còn ở trong trạng thái vô cùng yếu ớt, nhưng ít nhất vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của cơ quan nội tạng.
Một loại dược lực nào đó không rõ chậm dãi chảy chậm ở trong thân thể hắn, tản ra bồi dưỡng sinh cơ cho hắn.
Cái chết đã gần đến như thế, nhưng lại rời đi ngay trước bậc cửa rồi.
Khương Vọng nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Những “mộng cảnh” mà hắn đã trải qua ấy, quả thực quá mức chân thực. Thân ở trong đó, căn bản không cách nào phân biệt thật giả.
Nam tử Ma tộc giao thủ cùng với Tống Uyển Khê ở trong Vạn Giới Hoang Mộ kia, cho dù đó là ở trong Vạn Giới Hoang Mộ thì cũng tuyệt đối không phải người bình thường. Là một vị Chân Ma, hay có khi nào...là một vị Thiên Ma?
Bất luận là mấy thứ “mộng cảnh” kia, hay là sự giáng lâm của [Thất Hận Ma Công], hay là mấy thứ ma văn đó đều là những thứ mà Khương Vọng khó lòng có thể suy đoán được.
Có phải tại thời điểm đang triệu hoán Huyết Khôi Chân Ma bị phát hiện ra dấu tích hay không?
Rồi sau đó bị tìm ra tận cùng gốc rễ, tìm ra được tòa Thượng Cổ Ma Quật trong hiện thế này?
Mặc dù không biết tại sao đối phương cũng không hạ xuống bản thể của chính mình, có khi nào do một vài nguyên nhân hạn chế nào đó, hay là do Chân Ma cùng với Huyết Khôi Chân Ma của Tống Uyển Khê có cái gì bất đồng... nhưng sau này chắc chắn không thể nào tùy tiện triệu hoán Tống Uyển Khê nữa rồi.
Còn về một khắc mà Ngũ Phủ Dồng Diêu cảm ứng với Thần Ấn Pháp thì có lẽ đó là một con đừng để liên lạc với Tống Uyển Khê. Có lẽ khi hắn không còn bị truy lùng nữa sẽ đi xác nhận lại chuyện này.
Bất quá... Đây cũng không phải là một chuyện có thể làm được ở trong một thời gian ngắn.
Ít nhất lấy tu vi bây giờ là không thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận