Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 632: Sâm Hải thế giới (2)

Chương 632: Sâm Hải thế giới (2)
Chỉ là ở dưới đất thì chỉ nhìn thấy được thân cây, còn ở chỗ này thì có thể nhìn thấy được xa hơn nữa.
Nhìn thấy được những nhành cây kéo dài đến tận chân trời, ít nhất là đến chỗ mà tầm mắt có thể nhìn tới được chứ chẳng nhìn được tận cùng của nó.
Gió gầm gừ thổi từng cơn, những ngọn cây đung đưa qua lại như sóng biển dập dờn.
Một số cường giả có thể thu thập những cơn gió mạnh ở trên cao để sử dụng, nhưng Khương Vọng thì không định tiếp xúc với cơn gió ở nơi cao.
Phi hành cũng cần đạo nguyên của bản thân thúc đẩy, mà bay càng cao, tiêu hao càng lớn. Với thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa đủ tư cách để khám phá cực hạn của bầu trời.
Nhưng hiện giờ gió ở độ cao này cũng đã rất nóng nảy rồi.
Nguyên Lực đôi khi cũng có "cảm xúc" ở những trạng thái, những hoàn cảnh khác nhau sẽ có những phản ứng khác nhau. Thuận theo loại cảm xúc đó, có thể là trấn an cũng có thể là biến động, đều sẽ khiến đạo thuật cho ra những kết quả không giống nhau.
Khương Vọng đã nhận ra được điều này ở lần suýt chết đuối trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn cảm nhận được dòng nước ôm trọn lấy hắn lúc ấy dường như chất chứa đầy "cảm xúc" của vị thiếu niên mặc hoa bào kia. Có lẽ đây cũng là lý do mà đạo thuật của vị thiếu niên mặc hoa bào ấy mạnh đến như vậy.
Nguyên lực của gió ngay lúc này đây mang lại cho Khương Vọng một cảm giác rất "nóng tính".
Bầu trời xanh ngắt, không có mây, chỉ có duy nhất một màu xanh thăm thẳm.
Cả một vùng trời chỉ có mỗi một cụm ánh sáng ở phía xa tít, ánh sáng len lỏi xuyên qua từng tán lá chính là từ nó phát ra.
Nói cụm ánh sáng là bởi vì Khương Vọng tin chắc rằng nó không phải là mặt trời.
Cùng lắm cũng chỉ là hình chiếu của mặt trời hoặc là một kiểu khúc xạ nào đó thôi.
Đã từng sáng chiều đến lớp không hề ngưng nghỉ, sớm đón bình minh, chiều đón hoàng hôn, Khương Vọng đã quá quen thuộc với mặt trời.
Còn cụm ánh sáng này lại mang lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tài liệu về Thất Tinh Lâu không hề đề cập đến điều này, thật ra thì Khương Vọng càng thiên về việc cụm ánh sáng này là một trong bảy ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu. Nhưng trong đầu hắn lại không có bản đồ sao hoàn chỉnh, không cách nào đoán ra được rốt cuộc nó là ngôi sao nào.
Vì dù gì trên bầu trời lúc này ngoài cụm ánh sáng đó ra cũng chẳng còn gì cả.
"Khương Yểm, ngươi nói xem cụm ánh sáng ở trên đó có phải mặt trời không? Ta cảm thấy không giống lắm" Khương Vọng hỏi đến Thông Thiên Cung.
Cả một rừng cây "yên tĩnh thanh bình" như này ngay cả Khương Vọng vốn đã quen ở một mình cũng cảm thấy khó chịu, đến nổi phải kiếm đại một chuyện để nói với Khương Yểm.
"Khương Yểm?"
"Khương Yểm?"
"Khương Yểm?"
Khương Vọng nóng vội liên tục cất tiếng gọi.
Thậm chí còn lay động Đằng Long Đạo Mạch, chấn động Thông Thiên Cung "Ngọc Hành" Thái độ Khương Yểm rất lạnh lùng, nhưng dẫu sao cũng đã chịu đáp lại một tiếng.
Gã đang tu luyện đến thời khắc quan trọng à? Hay là gã ở trong Minh Chúc có thay đổi gì rồi? Hay là gã đang lén lút làm gì đó?
Đôi khi Khương Vọng thật sự rất muốn lấy trạng thái thần hồn tiến vào trong Minh Chúc thăm dò thử xem nhưng vì như vậy quá nguy hiểm nên chỉ có thể dừng lại ở việc tưởng tượng mà thôi.
Về phần Khương Yểm, ngoại trừ việc luôn luôn đề cao cảnh giác ra Khương Vọng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng chẳng có gì nghi ngờ khi nói, tự mạnh lên chính là cách tốt nhất để giải quyết mọi thứ.
Tâm tư của Khương Yểm thì không thể suy đoán được rồi, nhưng kiến thức của gã thì rất đáng để ghi nhận.
Gã nói cụm sáng trên bầu trời là Ngọc Hành, vậy thì ắt hẳn chính là như vậy rồi.
Nếu toàn bộ Thất Tinh Lâu được chia thành bảy thế giới, còn những người tham gia sẽ rơi vào mỗi thế giới khác nhau, vậy thì hắn đứng ở Địa Chu tỉnh vị, chiếm thứ hạng 30 trong Địa Sát để tiến vào thế giới Ngọc Hành Tinh đứng thứ năm trong chòm sao Bắc Đẩu cũng rất hợp lý.
Ngọc Hành tỉnh còn có tên là Liêm Trinh, từ xưa đến nay Liêm Trinh khó phân định nhất, tức là nói ngôi sao này thay đổi khôn lường, khó để phán đoán được nó.
Dựa trên phân tích đó, muốn ứng phó được với những chuyện gặp phải ở thế giới Ngọc Hành sẽ cần phải có tài phân tích.
Khương Yểm chẳng có hứng thú trò chuyện, Khương Vọng thật sự cũng không dám lơ là.
Vòng tuổi của cây hay ngay cả cách phân bố của lá cây đều có thể giúp phán đoán phương hướng.
Khương Vọng tỉ mỉ quan sát cây cối gần đó, không hề có hiện tượng chỉ hướng khác biệt nhau, nói cách khác, có thể xác định được phương hướng.
Đương nhiên hắn chọn đi về phía Bắc.
Trong bí cảnh Thất Tỉnh Lâu, nếu muốn khám phá bất kỳ bí mật gì thì không có lý nào lại đi về phía nam.
Sau khi ngầm xác định xong phương hướng, Khương Vọng lại quay về mặt đất.
Ổ một nơi xa lạ không giống với những tài liệu ghi chép, hạn chế tiêu hao đạo nguyên là chuyện hết sức quan trọng.
Đi về hướng bắc, đi một quãng rất lâu, cũng không bắt gặp sinh linh thứ hai nào.
Ngay cả tiếng gầm kỳ quái kia cũng không nghe thấy lần nào nữa.
Xào xạc, xào xạc.
Tiếng bước chân giẫm trên lá khô cứ vang lên như thế.
Xào xạc, xào xạc.
Điều khiến người ta kiệt sức và tẻ nhạt đến phát điên này lại chẳng hề lung lay được ý chí của Khương Vọng.
Trái lại từ đầu tới cuối hắn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Cũng vì vậy mà khi "nhánh gây khô" mà hắn đạp phải bất ngờ nhảy lên, Trường Tương Tư đã có phản ứng ngay lập tức!
Xoạc!
Sương quang như tấm lụa!
Trong rừng cây u ám dường như bị xé mở một mảnh.
Kiếm vụt đi rồi quay về, xác rắn bị phân thành hai nửa ngay trước mắt Khương Vọng.
Đây là một con rắn có vẻ ngoài giống hệt như nhánh cây khô, nếu như chỉ có mỗi màu sắc tương tự thôi thì Khương Vọng cũng không đến nỗi sơ suất như vậy.
Nhưng con rắn này không chỉ giống với nhánh cây khô mà trước khi nó động đậy cũng chẳng hề có bất cứ một dấu hiệu nào của sự sống.
Chỉ khi nó bắt đầu tập kích mới trong phút chốc trở nên hung tợn, nhanh như một tia chớp.
Nhưng sau cùng cũng không nhanh bằng kiếm của Khương Vọng.
Thực tế thì ngay lúc dưới đế giày cảm nhận được một cảm giác trơn tuột Khương Vọng đã có phản ứng.
Khi bất ngờ bị tấn công, thậm chí Khương Vọng còn cảm thấy vui vẻ khó tả - Cuối cùng cũng gặp được sinh vật sống rồi!
Sự im lặng chết chóc suốt dọc đường đi khiến cho người ta cảm thấy như thể trong rừng cây này chỉ có mỗi cây.
Nhưng niềm vui này chẳng mấy chốc đã tan biến.
Sột soạt...
Âm thanh sột soạt dày đặc vang lên khắp phía.
Đưa mắt nhìn xung quanh, phía trước, phía sau, dưới đất, thậm chí trên cây... có rất nhiều "nhánh cây khô", toàn bộ đang bắt đầu di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận