Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1961: Vô xảo bất thành thư (2)

Chương 1961: Vô xảo bất thành thư (2)
Khương Vọng ngước mắt nhìn, trên bức tường vây bên trái con hẻm nhỏ này cũng có một người đang ngồi xổm lạnh lùng nhìn mình.
Trên mặt người này cũng đeo mặt nạ đen giống kiểu người kia, duy chỉ có hai chữ trên trán là khác – “Chuyển Luân”
Địa Ngục Vô Môn, Thái Sơn Vương, Chuyển Luân Vương!
“Ngươi tới có vẻ không khéo.” Dương Huyền Sách nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp hôm nay ta hẹn người ta nói chuyện làm ăn.”
Quả thực là không khéo lắm!
Ngẫu nhiên gặp ở quán rượu, đuổi theo lùng bắt, vậy mà cũng có thể bị vây. Khương Vọng không thể không cảm thán vận khí của mình.
“Không trùng hợp sao thành sách được.”
Khương Vọng mỉm cười nhìn thu lại đấu bồng.
Mặc dù mức độ ảnh hưởng đến trận chiến của nó cực kỳ nhỏ, nhưng hiện tại hắn muốn mình ở trạng thái tốt nhất.
Mỗi một vị Diêm La của Địa Ngục Vô Môn đều là Ngoại Lâu đỉnh phong, là cường giả thực sự hành tẩu bên bờ sinh tử, không thể dùng chiến lực của Ngoại Lâu bình thường mà đánh giá.
Muốn đấu chiêu với những người này cũng chỉ có thiên kiêu Ngoại Lâu như Trọng Huyền Tuân là có thể giao phong chính diện.
Năm xưa Thiên Phủ lão nhân lấy sức Nội Phủ cảnh, lấy một địch ba tung hoành để lại truyền thuyết bất hủ. Khi ấy, đối thủ của người đó đều là cường giả Ngoại Lâu cảnh thanh danh cực cao… giống như Diêm La của Địa Ngục Vô Môn này vậy.
Hôm nay Khương Vọng dự định thử khiêu chiến truyền thuyết này một chút!
Hắn đã được công nhận là Nội Phủ mạnh nhất đương thời rồi, nhưng có thể giống như Vương Di Ngô đánh vỡ cực hạn Thông Thiên cảnh, thành tựu Nội Phủ mạnh nhất lịch sử, khắc xuống một tấm bia bất hủ trong thế giới tu hành không?
“Gặp được chính là duyên phận.” Khương Vọng nhẹ nhàng trả lời, rút kiếm chỉ về phía trước, tóc mai bay bay trong gió, nói: “Tới đi!”
Đi vòng cả vạn dặm thảo nguyên, từng làm thị độc của Diệc thị, là dưỡng thương cũng là dưỡng kiếm. Bây giờ hắn muốn mở ra phong mang, thử hỏi Nội Phủ Ngoại Lâu khắp thiên hạ ai dám đối đầu?
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này.
“Đến cái gì?” Một giọng nói hỏi.
Một nam tử tuấn tú tóc dài xõa bên vai rơi xuống, đứng bên cạnh thân hình cao lớn của Thái Sơn.
Không hiểu sao Dương Huyền Sách bỗng thở phào một hơi.
Thật sự hắn ta không ngờ nổi, bị mình và hai vị Diêm La bao vây, Khương Vọng vẫn còn chiến ý bừng bừng, còn muốn ra tay trước. Hoàn toàn không giống với biểu hiện nên có của một tu sĩ Nội Phủ cảnh.
Nói thật sự thì khi giao thủ ở Khúc quốc, thì có lợi cho Khương Vọng.
Chắc chắn tiểu quốc Đông Vực này không dám không nể mặt Tề quốc. Một khi xảy ra chiến đấu, nếu không thể nhanh chóng giải quyết, bị cường giả Khúc quốc phát hiện ra, thì kết quả chờ đợi hắn ta và hai vị Diêm La của Địa Ngục Vô Môn chính là bị cường giả Khúc quốc vây công.
Nhưng hiện giờ Tần Quảng Vương đã hiện thân rồi thì không có gì đáng nói nữa.
Dù Khương Vọng có là thiên tài đi nữa, dù hắn có khủng bố đến đâu, cũng không thể là đối thủ của Tần Quảng Vương.
Thậm chí, còn khó mà phát ra nổi động tĩnh.
Khương Vọng trầm mặc một lát rồi hỏi Doãn Quan: “Tâm sự chứ?”
Dương Huyền Sách nhàn nhạt nói: “Không có gì hay để mà nói..”
“Được.” Doãn Quan ở đầu kia con ngõ nhỏ cười nói.
Dương Huyền Sách…
Nơi “nói chuyện phiếm” là trong một viện lạc nhỏ ngay trong con hẻm nhỏ.
Nhảy qua tường một cái là tiến vào.
Dương Huyền Sách và Thái Sơn Vương, Chuyển Luân Vương vẫn canh giữ con hẻm nhỏ.
Vừa phi thân vào trong viện tử, Khương Vọng vừa nói: “Đừng giết người.”
Doãn Quan vừa vặn thu lại năm ngón tay, liếc nhìn hắn, cười nói: “Tạm thời định trụ thôi, ta thích giết người vậy sao?”
Trong viện có hai tỳ nữ đều đang quay lưng lại bọn họ, bị Doãn Quan dùng thủ pháp đặc biệt định trụ lại, không thể nói chuyện cũng không thể cử động.
“Nếu ngươi thật sự muốn giết người, ta cũng không cản được. Ta chỉ cản ngươi giết người không cần thiết thôi.” Khương Vọng tiện tay phong bế âm thanh quanh hai tỳ nữ kia, tránh cho các nàng nghe được những chuyện không nên nghe, phản thụ kỳ họa, nói: “Xem ra thành Ngọc Quang cũng không phải nơi các ngươi ở lại.”
Trong tình huống cần thiết, người như Doãn Quan chắc chắn sẽ không ngại để máu tươi vẩy đầy tay.
Mà nếu như thành Ngọc Quang là trú điểm tiếp theo của Địa Ngục Vô Môn, chắc chắn Doãn Quan sẽ không cho phép xuất hiện khả năng bại lộ hành tung. Ai thấy y đều phải chết ngay.
Cho nên Khương Vọng mới nói, Địa Ngục Vô Môn chỉ đi ngang qua nơi này thôi.
Từ trước tới nay, Doãn Quan chưa bao giờ để ý người khác có ý kiến gì về mình, nghe vậy cũng lờ đi, chỉ hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Khương Vọng nói thẳng: “Ta muốn bắt Dương Huyền Sách trở về.”
Dương Huyền Sách là hung thủ thật sự trong vụ án Hoàng Dĩ Hành, Khương Vọng cầm nã người này về Tề, một là thực hiện chức trách thanh bài tứ phẩm của mình, hai là bảo vệ thanh danh của mình.
Mặc dù hiện nay Trọng Huyền Thắng đã xoay chuyển dư luận, nhưng bắt được Dương Huyền Sách mới có thể tính là kết được án, mới có thể đóng được nắp hòm.
“Không thể nào.” Doãn Quan trực tiếp từ chối: “Hắn ta là khách hàng lớn của chúng ta.”
“Hắn ta trả bao nhiêu?” Khương Vọng rất có khí thế hỏi: “Ta trả gấp đôi!”
Doãn Quan nhìn hắn, như cười như không nói: “Ta biết của cải của ngươi. Ngươi trả không nổi đâu.”
Khương Vọng nghẹn họng.
Đã lâu lắm rồi hắn không bị người ta khinh bỉ về tài lực.
Hắn cắn răng nói: “Yến Phủ là hảo hữu của ta!”
“A, Yến thị ở Bối quận.” Doãn quan không mặn không nhạt nói: “Chiêu dụ tặc nhân à? Không hổ là khôi thủ Hoàng Hà Hội, thủ đoạn phá án cũng khác thanh bài bình thường khác, cũng coi như cho ta thêm kiến thức.”
Khương Vọng có hơi thẹn.
Hắn thở dài một hơi, nói: “Coi như ta chưa nói gì đi.”
“Đúng vậy đấy.” Doãn Quan gật gật đầu: “Mà Địa Ngục Vô Môn chúng ta cũng rất có nguyên tắc, nếu ngươi thực sự lấy ra được, cũng không phải chúng ta không thể để ngươi bắt người.”
Khương Vọng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Hắn ta bàn chuyện làm ăn gì với các ngươi?”
Doãn Quan cười nói: “Đây là cơ mật của Địa Ngục Vô Môn, không phải hạch tâm không được nghe. Ngươi nhất định muốn nghe sao?”
“Vậy quên đi.” Khương Vọng quả quyết từ chối.
“Suy nghĩ thêm một chút đi.” Doãn Quan cười nói: ‘Bây giờ còn có ba vị trí Tống Đế Vương, Bình Đẳng Vương, Biện Thành Vương, nếu ngươi đến thì cho ngươi tự chọn. Nếu ngươi ngại điềm xấu, ta cũng có thể an bài để ngươi đổi với Diêm La khác.”
Khương Vọng nhíu mày: “Ta đường đường là Kim Qua Võ Sĩ tam phẩm của Đại Tề, kiêm thanh bài tứ phẩm, tước phong Thanh Dương Tử. Ngươi bảo ta đi theo ngươi làm sát thủ à?”
“Kiếm thêm chút thu nhập thôi, không có gì phải xấu hổ.” Doãn Quan vừa cười vừa nói: “Tối thiểu nhất, lần sau khi ngươi muốn lấy tiền nện người cũng sẽ có lực hơn một chút, không phải sao?”
Khương Vọng lập tức xúc động muốn lật bàn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận