Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4059

Chuong 4059Chuong 4059
1347 chữ
Chương 4059
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Buổi tiệc Long Cung lần này, theo bản tính của Phổ Ân, chắc chắn y sẽ không tham gia. Loại trường hợp này, Phổ Sơn, Phổ Ác thích hợp hơn y nhiều.
Nhưng Sơn chủ đã chỉ đích danh, nhát quyết bắt y phải ra ngoài rèn luyện một phen, còn nói gì mà "không nhập thế thì dùng gì để nói xuất thế". Lại còn giao nhiệm vụ, yêu cầu y nhát định phải gặp gỡ Khương Vọng, người được "ngàn Phật đỉnh lễ", tốt nhất có thể kết thành bằng hữu, tốt hơn nữa là đưa về Tu Di Sơn...
Phổ An không còn cách nào khác, đành phải ngày an đêm đi, chọn đường vắng người, che che giấu giấu mà đến Long Cung.
Người ta ngồi y cũng ngồi. Y chọn góc khuất nhất trong điện. Ước gì có thể tạo ra một khoảng cách như dải Ngân Hà với những người khác.
Dĩ nhiên là y vẫn nhớ nhiệm vụ Sơn chủ giao, cũng nghe rõ có người gọi tên Khương Vọng. Nhưng dù đã dồn hết can đảm, y vẫn không dám quay đầu nhìn.
Nhìn bên kia đông đúc náo nhiệt, Phổ Ân thầm ngưỡng mộ, nhưng cũng cảm thấy khó mà tiến lại gần.
Y chờ mãi, đợi cho ít người đi một chút, nhưng người bên đó không giảm, còn chỗ y lại lặng lẽ có một người ngồi xuống. Một người đội nón lá, cúi đầu, trông rất kỳ quặc.
Phổ Ân im lặng đứng dậy, dịch sang một vị trí xa hơn.
Không lâu sau, người kia lại ngồi xuống bên cạnh.
Y không nói gì, lại chuyển chỗ, nhưng người đó vẫn bám theo... Sau nhiều lần như vậy, cuối cùng Phổ An không chịu được nữa, lấy hết can đảm quay đầu lại hỏi: "Thí chủ, tại sao ngươi cứ đi theo ta?" "Hừ." Kẻ kia, chính là Tịnh Lễ, đội nón lá, hạ giọng đáp: "Ngươi dựa vào đâu mà nói ta đi theo ngươi?"
Phổ Ân kiên nhẫn giải thích: "Ta đã đổi chỗ đến lần thứ chín rồi." Tịnh Lễ đáp một cách tự tin: "Ngươi đổi chỗ của ngươi, ta đổi chỗ của ta. Mỗi người đều có duyên pháp của mình, liên quan gì đến ngươi?"
Phổ Ân không nói gì thêm.
"Này." Tịnh Lễ chủ động hỏi: "Sư phụ ngươi là ai2"
Sau một lúc im lặng, hắn ta nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời thì đột nhiên nghe Phổ Ân khẽ nói: "Là Sơn chủ Vĩnh Đức."
Tịnh Lễ hơi ngắng đầu nhìn, thấy Phổ Ân đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cúi đầu im lặng, dáng vẻ trông rất bối rối, hắn ta liền cảm thấy hơi xấu hỗ.
Những gì sư phụ dạy, những lời chỉ trích Tu Di Sơn, và cả những câu mắng chửi thâm sâu từ "Tam Bảo Sơn Khổ Giác Ngữ Lục" mà hắn ta vẫn nhớ rõ kia... bỗng chốc quên sạch.
"Tam Bảo Sơn Khổ Giác Ngữ Lục"
Tu Di Sơn dù là ngoại đạo, nhưng tiểu hòa thượng này thì lại rất vô tội.
Cũng giống như Huyền Không Tự dù là chính đạo, nhưng Tịnh Hải thì thật đáng ghét.
"Phật vô định" mài
Phổ Ân đáng thương thế này, sao có thể ra tay?
Tịnh Lễ quyết định làm điều trái với lời dạy của sư phụ, dựng thẳng nón lá lên sau lưng, đứng dậy bỏ đi. "Thôi được, tha cho ngươi!"
Khi Tịnh Lễ quay trở lại, Khương Vọng và mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống.
Hắn ta hối hả chạy về phía trước, định tranh chỗ ngồi bên cạnh sư đệ. Nhưng sao chỉ mới rời đi một lúc mà bên cạnh sư đệ lại có thêm nhiều nữ nhân thế này?
Hết người này đến người khác, liên tiếp không dứt
Cõi đời này là biển khổ, mọi mối quan hệ trần gian đều là nghiệp duyên, sư đệ ngươi phải cẩn thận đấy.
Trong khi chạy, hắn ta liếc nhìn về phía cửa điện và tình cờ thấy một nam một nữ bước vào.
Nam tử trông cũng khá ổn, nhưng điều thu hút sự chú ý nhất là dưới chân hắn ta không có bóng.
Còn nữ nhân thì có đôi mày trắng, làm cho khuôn mặt vốn yếu đuối của nàng ta lộ ra vài phần lạnh lùng và kiên quyết.
Bỗng nghe thấy tiếng sư đệ gọi: "Trúc đạo hữu! Phù huynh!"
Rồi hắn ta thấy hai người này cùng tiến về phía Khương sư đệ.
Lại thêm một người nữa.
Sư đệ đúng là nghiệp duyên quấn thân!
Hắn ta tăng nhanh bước chân đến bảo vệ sư đệ.
Mỗi người đều có cách hiểu riêng về đạo, và ai cũng đang tìm kiếm con đường của chính mình.
Hôm nay, Trúc Bích Quỳnh của Điếu Hải Lâu và Phù Ngạn Thanh của Dương Cốc cùng đến dự yến tiệc Long Cung, có chút ý vị khó nói rõ.
Trong trận chiến tại Mê Giới, Điếu Hải Lâu chịu tổn thất nặng nề. Lực lượng chủ chốt bị tử thương thảm trọng, Hoài Đảo bị tàn sát gần như không còn ai. Tịnh Hải chân nhân Cô Hoài Tín, Từ Hướng Van đều hy sinh, Trầm Đô chân quân cũng tử trận, Điếu Long Khách cùng Vạn Đồng đồng quy vu tận...
May mà, thiên kiêu Trúc Bích Quỳnh tỏa sáng rực rỡ, đại sư huynh Trần Trị Đào kiên định vững vàng, hai vị chân nhân cường đại là Sùng Quang và Tần Trinh vẫn còn.
May mà... tinh thần mà Điếu Long Khách và Nguy Tầm để lại vẫn còn.
Với sự can thiệp của Bồng Lai Đảo và sự hỗ trợ của Dương Cốc... Ừm, Tẻ quốc cũng lên tiếng ủng hộ mạnh mẽ, không chỉ bằng lời mà còn có những hành động thiết thực.
Thậm chí còn hỗ trợ tái thiết Hoài Đảo, chỉ là quên không trả lại Hoài Đảo cho Điều Hải Lâu.
Tóm lại, các thế lực đều ủng hộ.
Thế là Trần Trị Đào kế nhiệm làm lâu chủ Điếu Hải Lâu theo di mệnh của Nguy Tam. Đảm bảo đạo thống của Điếu Hải Lâu không mắt đi, vẫn là lời nói có trọng lượng trên quần đảo gần biển.
Chỉ là không thể so với ngày xưa nữa.
Nhưng khi đó, Điếu Long Khách bình thản chấp nhận mọi thứ, lấy thân mình làm mồi lửa để cùng Vạn Đồng thiêu cháy Huyết Ma, thì đã sẵn sàng cho việc “danh vọng tiêu tan, nghiệp thành không”. Cũng như khi Te thiên tử đồng ý ủng hộ Điếu Long Khách siêu thoát, đã chuẩn bị cho việc Điếu Hải Lâu từ đó trở nên bát diệt, và Tề quốc sẽ thu hẹp lãnh hải.
Đây vốn dĩ là một ván cược, mỗi người tự chọn hướng đi của mình, vĩnh viễn không quay đầu.
Khi Trầm Đô chìm dưới đáy biển, giúp sức cho sự siêu thoát của Điều Long Khách, cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc thất bại, và “bao năm công sức đều trôi theo dòng nước”. Trong suốt thời gian dài, giữa những cơn sóng dữ gần biển, lập tông cạnh giường của một Tề quốc mạnh mẽ, ông đã nỗ lực hết sức mình.
Te quốc như mặt trời lên cao, ánh vàng rực rỡ trải khắp muôn trùng sóng nước. Điếu Hải Lâu dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, chỉ có thể giữ lầy hào quang của quá khứ, dần dần khô héo trong dòng thời gian. Dù nỗ lực đến đâu... đây không phải ván đề của nỗ lực, trí tuệ hay quyết tâm.
Khi Trấn Hải Minh bị chen ngang và Te quốc thành công thôn tính Nam Hạ, ông đã không thể tránh khỏi kết cục cuối cùng — chỉ có sự siêu thoát của Điếu Long Khách mới có thể giải quyết cục này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận