Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3577. Đây chính là thân pháp của thiên kiêu số một Đại Tề sao?



Chương 3577. Đây chính là thân pháp của thiên kiêu số một Đại Tề sao?




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không đợi Khương Vọng hỏi han câu gì.
Trọng Huyền Thắng đã đứng bật dậy, giọng nói cực kỳ vang dội: “Khương Thanh Dương!”
Võ An Hầu còn đang ngây ra như phỗng.
Bác Vọng Hầu đã bắt đầu bài diễn thuyết của mình: “Hôm nay tiễn biệt ngươi, ta mới lên xe ngựa của ngươi, bị ngươi kéo một mạch tới đây! Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng hiện tại ta đã là người có gia thất, thực sự không thích hợp ở lại nơi này! Ta không hoài niệm những chuyện hoang đường thở thiếu thời một chút nào cả, hy vọng ngươi đừng sa đà chìm đắm. Ta nói tới đây ta, phu nhân nhà ta hồi phủ không thấy ta, nhất định sẽ lo lắng. Nơi này, lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén. Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió. Cáo từ!”
Một tràng phun châu nhả ngọc, không cho Khương Vọng một chút khe hở nào để tiếp lời, sau đó vội vàng đẩy ghế ra, hùng dũng bước ra ngoài.
Khương Vọng hoàn hồn, liếc mắt nhìn, không xa đằng sau Dịch Hoài Dân là bóng dáng Dịch Thấp Tứ đang đi tới.
Trọng Huyền Thắng vừa mừng vừa sợ chạy tới: “Phu nhân! Sao nàng lại tới đây? Có phải tới đón ta hay không? Lúc ra ngoài ta có bảo tên sai vặt chuyển lại lời nhắn cho nàng, lỡ ta uống say thì nàng tới đón ta. Nàng nhận được sao? Đi, chúng ta về nhà trước, về rồi từ từ nói…”
Trọng Huyền Thắng chỉ dùng dăm ba câu là đã dỗ được Dịch Thập Tứ trở về nhà.
Dịch Hoài Dân thân tàn nhưng chí không tàn, trong tình trạng bất tiện như thế mà vẫn kiên trí đi tới bên cạnh Khương Vọng, ngồi xuống một cách khó nhọc. Con mắt sưng phù không thấy rõ, nhưng cũng lười quản ở đây còn có ai, chỉ hỏi Khương Vọng: “Ta không tới muộn chứ? Ngươi nói có hoạt động đặc sắc… Bắt đầu chưa?”
Lý Long Xuyên khi thì nhìn theo bóng lưng Trọng Huyền Thắng, khi thì nhìn Dịch Hoài Dân, cũng không biết nên nể ai hơn.
Khương Vọng chỉ vào vết thương trên mặt Dịch Hoài Dân: “Không phải là Thập Tứ… chứ?”
“Không đâu!” Dịch Hoài Dân Khoát tay: “Muội muội nhà ta cực kỳ nhã nhặn, sao có thể ra tay với ta? Ông già đánh đấy! Muội muội ta còn giúp ta chặn đòn.”
Khương Vọng nhìn với vẻ nghi hoặc: “Vì sao Dịch đại phu lại ra tay nặng như vậy?”
Dịch Hoài Dân thở dài: “Hầy! Ta canh chừng để em rể tới thanh lâu, ông ấy biết được! Ông ấy hỏi rốt cuộc ta họ Dịch hay họ Khương… Ngươi nói có phải ông ấy định lót đường cho ta làm hoàng thân hay không?”
“Khương mà Dịch đại phu nói là Khương trong Khương Võ An sao?” Hoa Anh Cung chủ đột nhiên nói/
Dịch Hoài Dân nghe tiếng quay lại, dùng sức mở con mắt sưng tấy lên, lúc này mới phát hiện ai đang ngồi bên cạnh Khương Vọng.
Cái chân mới bị đánh què lập tức có tri giác, bất ngờ đứng dậy.
“Cái gì đấy!” Hắn ta chống lên vai Khương Vọng, tay run rẩy, ấp úng nói: “Ta không thấy gì hết, ta chỉ đưa muội muội tới tìm em rể thôi… Ta đi trước! Ta vội về nhà trị thương.”
Lại cà nhắc cà nhắc vọt ra ngoài.
Khương Vọng thấy không đành lòng, bèn đứng dậy đuổi theo, đỡ lấy hắn ta: “Ta tiễn ngươi.”
“Không cần không cần.” Dịch Hoài Dân rất kiên cường: “Ta tự về được. Khương huynh, ngươi vào chơi với… bạn của ngươi đi!”
“Lần này mời Dịch huynh tới tụ hội vốn là vì… hầy!” Khương Vọng vừa vận chuyển đạo nguyên điều dưỡng cho hắn ta vừa nhẹ giọng an ủi: “Tốt xấu gì cũng để ta đưa ngươi lên xe ngựa.”
Dịch Hoài Dân được Khương Vọng đỡ cà nhắc đi ra ngoài, không biết còn tưởng hoạt động của Tam Phần Hương Khí Lâu kịch liệt lắm.
Qua hành lang không người, băng qua đình viện, ra ngoài lâu.
Xe ngựa Dịch gia tới đây ban nãy đã đưa vợ chồng Bác Vọng Hầu đi mất.
Khương Vọng đỡ Dịch Hoài Dân lên xe ngựa của mình, Dịch Hoài Dân nắm chặt tay hắn, nhe răng trợn mắt: “Họ Khương, huynh đâu có nói với ta là hôm nay Hoa Anh Cung chủ cũng tới đây?”
Khương Vọng cầm ngược lại tay của hắn ta, thành khẩn nói: “Hoài Dân huynh, ta cũng không biết nàng ta sẽ tới. Chờ lần sau ta sẽ mời riêng huynh, thỏa sức phong lưu, khiến cho huynh ba ngày ba đêm không ra khỏi lâu!”
Dịch Hoài Dân cố gắng nhìn hắn: “Hảo huynh đệ, hoạt động đặc sắc mà ngươi nói, lần sau còn có sao?”
“Có, về sau nơi này sẽ có rất nhiều trò vui, sẽ trở thành thánh địa trăng nguyệt của thành Lâm Truy.” Khương Vọng vỗ vai hắn ta, kéo rèm xe cho hắn ta, bảo phu xe đưa người về Dịch gia, rồi xoay người…
Đi tới đầu phố.
“Khương huynh huynh nói…” Dịch Hoài Dân đột nhiên nhớ tới gì đó, nhô đầu ra từ trong xe ngựa: “Hầy, Khương huynh! Huynh đi nhầm đường rồi!”
Khương Vọng không quay đầu lại, khoát tay áo: “Đây là con đường mà ta muốn đi.”
Thời gian này không thể ở lại Lâm Truy được nữa, mặc kệ hữu duyên hay vô duyên, cứ để núi cao sông dài hẹn tương phùng đi!
Dịch Hoài Dân còn định nói đây không phải đường tới Tam Phần Hương Khí Lâu, nhưng mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng áo xanh kia đâu nữa… đây chính là thân pháp của thiên kiêu số một Đại Tề sao?


Mỹ nhân trong ao ngọc Tam Phần Hương Khí Lâu quẫy đạp như cá, vòng eo tuyệt đẹp trắng mướt như bụng cá.
Yến Phủ còn đang nhìn chằm chằm chén trà.
Lý Long Xuyên vừa gặm hạt dưa vừa uống trà, cảm thán: “Trong lòng Khương Huynh có chút nhân nghĩa, không đành lòng nhìn bộ dạng này của Dịch Hoài Dân.”
Hoa Anh Cung chủ thản nhiên nói: “Còn ngươi thì trông có vẻ rất thích chí khi thấy cảnh này.”
Lý Long Xuyên cười một tiếng: “Đó là ngài không biết, cái thằng Dịch Hoài Dân này cực kỳ xấu tính, lần trước lúc chúng ta giúp Trọng Huyền đón dâu…”
Hắn ta không nói, cũng không cười, hạt dưa cũng không gặm, tư thế ngồi cũng trở nên cứng đờ.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng ủng đạp đất như tiếng trống gõ vào tim, khiến người ta đến thở cũng khó nhọc.
Lý thị nữ dung nhan đứng đầu Lâm Truy như mang đến một làn sương lạnh.
Vóc dáng cao gầy giúp nàng thuận lợi thu hết vào mắt địa thế ở đây, lạnh lùng nhìn Lý Long Xuyên: “Các ngươi đang?” Hết chương 3577.



Bạn cần đăng nhập để bình luận