Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3374. Chúng ta sinh ra vào bể khổ, khóc lóc tại lồng giam (1)



Chương 3374. Chúng ta sinh ra vào bể khổ, khóc lóc tại lồng giam (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Yêu tộc trời sinh đã có đạo mạch, có thiên phú tu hành cường đại, tuổi thọ lại kéo dài, quả thực là chủng tộc được trời cao chiếu cố.
Nhưng tuổi thọ có kéo dài thì cũng có điểm cuối, thọ hạn cũng là một nan đề vắt ngang trước mặt mỗi Yêu tộc.
Yêu tộc trời sinh đã có hạn năm trăm mười tám năm, nếu không có bất ngờ xảy ra, không bị tổn thương thì quả thực là đồng thọ cùng thần.
Một chữ "Yêu" này, trời sinh đã hiển quý, được hưởng phúc này cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng tư tâm nào có điểm cuối, ai có thể cười đối diện với sinh tử?
Từ xưa đến giờ, việc thăm dò thọ hạn vẫn chưa từng dừng lại.
Tu hành trong siêu phàm đương nhiên là chính đồ đại đạo, là điều mà các chi sĩ phấn đấu, cầu mong. Nhưng con đường tu hành như dùng chân trần trèo lên đỉnh núi, càng lên chỗ cao càng hiểm trở... Kẻ có thể đến đỉnh phong trong ngàn vạn yêu chưa chắc đã được một, hai.
Trời không tuyệt cơ hội sống của vạn vật, bên ngoài đại đạo ra cũng còn một con đường hiếm gặp.
Tương truyền, trên đời có một tòa Bất Lão Tuyền, nước suối vĩnh thế không cạn, ba trăm ba mươi ba năm rơi một giọt, mười giọt mới có thể uống một ngụm, uống vào có thể trường sinh.
Yêu tộc bình thường uống vào cũng có thọ hạn ngang với Chân yêu.
Chân yêu uống vào cũng có thể kéo dài tuổi thọ ngoài thọ hạn.
Bảo tuyền này vốn là bí ẩn của thiên địa, yêu quái vô phúc không thể thấy được.
Truyền thuyết của Yêu giới này đương nhiên Khương Vọng không biết. Cho nên hắn cũng không chú ý đến bài bi ca của yêu quái già yếu này.
Hình thái diễn tiến của khô lâu tuy rằng càng ngày càng mạnh nhưng cũng chưa vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn —— hắn phỏng đoán thực lực của khô lâu này hẳn là có liên quan cấp độ thực lực của Trư Đại Lực.
Bởi vậy có thể suy ra, việc khô lâu này xuất hiện là một loại khảo nghiệm nào đó của vùng đất Thần Tiêu.
Bởi vì nguy hiểm chân chính sẽ không bận tâm đến tu vi của mục tiêu, chỉ có khảo nghiệm đặc biệt mới có chỗ quy thúc.
Yêu tộc cấp độ yêu binh tương đương với tu sĩ Đằng Long của Nhân tộc, cấp độ Yêu tướng tương đương với tu sĩ Nội Phủ của Nhân tộc.
Khương Vọng hắn đã có thể khắc tên mình vào sử sách ở vị trí đệ nhất Nội Phủ xưa nay, nên việc vận dụng lực lượng ở cấp độ này có thể nói là nhìn khắp cổ kim không thẹn tuyệt đỉnh.
Nếu nằm trong tay hắn mà Trư Đại Lực còn không thể thông qua khảo nghiệm đối ứng lực lượng ở cáp độ này vậy thì độ khó của khảo nhiệm ở vùng đất Thần Tiêu chỉ sợ xét hết khắp hiện thế cùng Yêu giới cũng không có mấy tồn tại có thẻ bình yên thông qua.. Vậy thì khảo nghiệm cũng không còn là khảo nghiệm.
Điều làm hắn kinh nghi chính là, bộ khô lâu này diễn biến đến bây giờ lại tụ hợp thành hình dáng già nua quỷ dị, còn giống Trư Đại Lực đến vậy nữa. Cũng không biết nó vốn sinh ra vì Trư Đại Lực hay là nó hấp thụ chi tiết trong chiến đấu, dần dần hình thành dáng vẻ này.
Nhưng dù nói thế nào thì nguồn gốc của nó quá quỷ dị, có quá nhiều khả năng có thể xảy ra.
Vì không để cho Trư Đại Lực sinh nghi, Khương Vọng không sử dụng Tam Muội Chân Hỏa nhưng cũng cố ý giảm tốc độ giết địch, cho mình thời gian bổ sung thêm càng nhiều hiểu biết.
"Đạo... Đạo chủ! Có phải hắn ta vừa nói đến... Bất Lão Tuyền!?" Trư Đại Lực kích động hỏi trong lòng.
Mặc dù Trư Đại Lực không cao nhưng thường lăn lộn ở đường phố, tiếp xúc với đủ loại yêu quái, mỗi chuyện biết không nhiều nhưg đã từng nghe qua truyền thuyết về Bất Lão Tuyền này.
Mặc dù nói thành viên Thái Bình Đạo có phẩm đức cao khiết, "Trong lòng tự có Thái Bình nghiệp, tranh quyền đoạt lợi chỉ là tục sự mà thôi", nhưng trường sinh bất lão sao có thể nói là tục sự?
Nếu có ngàn năm thọ, chuyện gì không thể cầu?
"Đừng ngạc nhiên. Bất Lão Tuyền thì tính là gì?"
Khương Vọng không biết Bất Lão Tuyền là cái gì, là Thái Bình Đạo Chủ hắn cũng không thể nói mình không biết về lời đồn mà ngay cả Trư Đại Lực cũng biết. Nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn về tính chất của Bất Lão Tuyền, biết nôm na nó là bảo bối gì.
"Thiên tài địa bảo, dị vật kỳ trân, trên đời này không chỗ nào không có, ở thế tục cũng không phải là hiếm lạ. Ngươi nghe được cái gì, thấy cái gì đều không quan trọng, lấy được cái gì mới là trọng yếu."
Theo những lời đầy trí tuệ này, cõi lòng vốn đang rộn ràng của Trư Đại Lực cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn ta sâu sắc nhận thấy, giữa mình và Đạo Chủ tồn tại khoảng cách xa đến nhường nào. Không phải chỉ dừng ở tu vi, lực lượng, tầm mắt mà còn ở tâm cảnh.
Đối mặt với bảo vật cực kỳ trân quý của thế giới như Bất Lão Tuyền, cho dù có là Thiên yêu tôn quý thì cũng khó có thể bảo trì trấn định. Trong lịch sử, vì tranh đoạt Bất Lão Tuyền mà không biết đã từng có bao nhiêu trận gió tanh mưa máu diễn ra, trong quá trình đó không phải chưa từng có Thiên yêu chết!
Thế nhưng ngay cả Bất Lão Tuyền cũng không thể khiến Đạo Chủ động lòng!
Sao mà vĩ ngạn.
Trư Đại Lực vẫn còn đang lún sâu bên trong cảm động, thì đao thuật tuyệt diệu đến từ Thái Bình Đạo Chủ lại lần nữa chém nát đối thủ.
Đối với kẻ có tướng mạo gần giống mình lúc tuổi già này, Trư Đại Lực cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ xem như một loại biểu hiện của sự kỳ quái của nơi đây.
Hắn ta còn rất trẻ, không sợ lúc yếu già.
Cảm nhận được đao kình phóng thích, hắn ta im miệng không nói gì, chỉ nghiêng trường đao đối diện với thi thể. Chỉ chốc lát sau, thi thể già yếu kia như bị dòng nước cuốn đi, lún vào lòng đất, chẳng còn bóng dáng đâu nữa.
"Lần này là bị tiêu diệt hoàn toàn rồi à?"
Trong lòng Trư Đại Lực vừa hiện lên ý nghĩ như vậy...
Cô cô cô, cô cô cô.
Thanh âm như bong bóng nước nổ trên suối trong lại vang lên. Hết chương 3374.



Bạn cần đăng nhập để bình luận