Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2806 - Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (2)



Chương 2806 - Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (2)




Chương 2806 : Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Mộng Hùng có thể đủ khả năng lật tay trấn áp thông đạo giữa hai giới, dùng linh dược cứu sống Thập Tứ trên chiến trường. Trọng cùng một điều kiện như nhau, thì việc cứu sống một vị tu sĩ Nội Phủ Cảnh sẽ khó hơn mười lần. à gần như không thể hồi sinh một vị Thần Lâm Cảnh.
Và cái khó của việc cứu một người vừa mới chết hoàn toàn khác với việc cứu một người đã chết từ lâu. Thời gian càng dài thì càng khó.
Những huân thần được ghi danh trong hai điện Phụng Thiên và Trấn Quốc, đều là những vị tu sĩ có tu vi cơ bản là Đương Thế Chân Nhân. Lúc chết, trời giáng huyết vũ, trời đất cùng thương tiếc. Sau khi chết, u minh cũng biến mất, ngay cả chân linh cũng không tìm được.
Nhưng nhập điện nhận cúng tế thì khác.
Linh vị của bọn họ được thỉnh nhập thái miếu, nhận được sự cung phụng của nhiều đời Tề quốc xã tắc.
Tinh thần, ý chí và danh tiếng của họ có thể mãi trường tồn nhờ vào việc dùng quốc thế nuôi dưỡng, hương hỏa cúng tế. Cho dù có chết bao nhiêu năm đi nữa, khói tiêu vân tán, thì vẫn có hy vọng có thể phục sinh!
Đó là lý do tại sao lịch đại công hầu lại coi trọng việc hương hỏa đến vậy, vì sao thiên niên thế gia lại nổi bật như vậy. Tổ tiên cường đại có khả năng sống sót phục sinh, cũng là thế gia đế uẩn!
Đây là một trong những nơi mà quốc gia thể chế cường đại hơn tông môn, nhận hương hỏa từ vạn dân, mà đương nhiên về việc khai thiên địa sinh cơ này, những cổ lão tông môn đó cũng có các phương pháp lưu tồn tương tự, nhưng chúng không phổ biến bằng tông quốc thái miếu.
Tào Giai đánh bại Hạ quốc trong một trận chiến, không chỉ trở thành huân tước hàng đầu Đại Tề ngày nay, mà còn được Thiên Tử hứa hẹn trong tương lai. Trước đó, không có thế gia nào mang họ Tào, kể từ nay, Đông Lai Tào thị, đã trở thành một danh môn hạng nhất ở Đại Tề.
Quận Đông Lai cũng đã trở thành quận duy nhất của Tề quốc — một quận phủ có tới hai đại danh môn đỉnh cấp.
Tuy nhiên, Kỳ thị - danh môn vỗn là đệ nhất danh môn ở Đông Lai, sau khi Tề Tiếu phân gia, bị đoạt mất Hạ Thi quân quyền, thì danh tiếng đã suy yếu, đã rất khó có thể so sánh với Tào thị tân quý ngày nay.
Toàn trường đại tế, sau khi Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng, và Tào Giai lần lượt được phong hầu, đã từng bước từng bước diễn tiến đến cao trào cao nhất.
Thanh âm lễ quan đánh chuông, vẫn còn lơ lửng giữa không trung.
Một cuộc chiến khốc liệt phạt Hạ quốc đã chính thức kết thúc.
Mùa xuân Nguyên Phượng năm thứ năm mươi bảy.
Người dân Tề quốc đã giành được mọi thứ họ muốn giành được.
Có quá nhiều người, đã ngủ mãi trên đất Hạ.
Chẳng hạn như Bảo Bá Chiêu, chẳng hạn như Âu Dương Vĩnh.
Ví dụ như Tiên Phong Doanh của Trọng Huyền Tuân, lại như Trọng Tân – người đã đi theo Trọng Huyền Tuân rất nhiều năm.
Hay như tất cả quận binh chín vạn quân sĩ của Điền An Bình ...
Đắc Thắng Doanh do Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng lãnh đạo, cũng đã tử trận hơn hai nghìn binh sĩ.
Nhưng cũng có một số người, nhờ vào việc này mà lại bước lên một vũ đài cao hơn nữa.
Có câu nói, bằng quân chớ lời phong hầu chuyện, nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Bài thơ này viết trên giấy, lại bị tẩy đi.
Nguyên Phượng năm thứ năm mươi bảy, tháng giêng ngày hai mươi tư.
Khương Vọng đang ngồi viết thư bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Một lá thư rất dài.
Hắn muốn nói với Khương An An về mùa xuân của Lâm Tri. Hắn muốn miêu tả sự thịnh vượng ở đây, phóng đại vinh quang mà hắn đã giành được, muốn chia sẻ tất cả thành công và niềm vui của hắn, nhưng lại không bao giờ đề cập đến nỗi đau và nguy hiểm mà hắn đã phải trải qua.
Trong toàn bộ quá trình chiến tranh phạt Hạ, hắn không viết một lá thư nào, hắn có rất nhiều thứ muốn nói, hắn còn muốn bàn bạc với Diệp Thanh Vũ về vấn đề giáo dục của Tiểu An An, và hoạch định lộ trình tu luyện của An An. Hắn còn cần sử dụng nhãn giới sau khi Thần Lâm, để suy diễn tất cả những loại ứng dụng của Vân Triện thần thông.
Tâm tình của hắn vô cùng thanh thản, nên ngòi bút hạ xuống, cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Ngoài cửa sổ là Hà Sơn, nơi đây lá phong còn chưa đỏ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cỏ cây xanh tốt.
Sau khi thái miếu hiến lễ kết thúc, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi với những cuộc bái phỏng liên tục của mọi người từ mọi tầng lớp xã hội, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình trong những yến tiệc linh đình, vì vậy hắn đã trốn vào trong biệt phủ Hà Sơn của Trọng Huyền Thắng.
So với Dao Quang Phường nằm ở trung tâm náo nhiệt phồn hoa, và Võ An Hầu phủ đang được xây dựng ở nơi càng phồn hoa náo nhiệt hơn nữa, thì ở đây yên tĩnh hơn nhiều, đương nhiên cũng là để tránh một số vướng mắc vô nghĩa.
Kiểu như ngoại tôn nữ của đại phu Triều Nghị, gì mà thiên kim của thống lĩnh Cửu Tốt, gì mà nữ nhi của thị lang, gì mà danh môn khuê tú, kể cả vị Yến Phủ gia Ôn Đinh Lan kia, đều là vì ngại làm phật lòng, tham gia vài cuộc họp thơ, khuê trung mật hữu của nàng ta có mặt không ít, chỉ tội nghiệp cho Khương Vọng, hắn có hiểu làm thơ cái gì đâu?
Ngồi giữa một đàn oanh oanh yến yến, nghe mấy lời văn hoa cẩm tú, trấn từ xướng khúc của mấy nàng ta, còn mệt mỏi hơn cái lúc truy sát Thượng Ngạn Hổ…
Có tiếng đàn tiếng sáo mỹ diệu nhẹ nhàng truyền tới.
Khương Vọng lắc lắc đầu, ngòi bút nhanh chóng di chuyển, không cần phải nói cũng biết là người láng giềng mới tỉnh dậy sau cơn say, lại bắt đầu khoảng thời gian vui vẻ trong một ngày.
Có lẽ là vì quan tâm đến cảm tình của Thượng Khanh Ngu Lễ Dương, mặc dù Tề quân đã bắt được Tự Thành, vị hoàng đế bất trị của Hạ quốc, nhưng nghi lễ đưa tù binh vốn được coi là trọng điểm lại kết thúc vội vàng, không hề làm bẽ mặt vị Đại Tề An Lạc Bá này.
Ngay cả hậu cung Đại Hạ trước đây của ông ta, hoàng hậu và một vài vị chính phi cũng đã đưa đến bên cạnh ông ta một cách an toàn. Còn những người còn lại, đều đã được trao thả rồi.
Nhìn vào các vị vua bị khuất phục trong lịch sử, Tự Thành có thể được coi là có một kết thúc có hậu.
Đương nhiên, một vị hùng chủ như Tề Thiên Tử hiện tại, căn bản không cần từ trên người An Lạc Bá này tìm được bất kỳ cảm giác thành tựu nào, đổi thành vị Hạ Tương Đế đã chết nhiều năm thì cũng gần như vậy.
Có nên nói hay không, dù sao ông ta cũng từng là Thiên Tử của một nước, phú quý có cả vạn lí giang sơn. Thị hiếu thưởng thức âm nhạc, quả là rất cao.
Mặc dù Khương Vọng không nghe ra nội dung là gì, nhưng đôi tai lại cảm thấy rất thoải mái.
Với sự giúp đỡ của âm nhạc láng giềng, hắn đã viết xong bức thư một cách chậm rãi như vậy. Chậm rãi buông bút, Vân Hạc bay ra khỏi cửa sổ và bay thẳng lên trời. Trái tim rung động ấy, cũng bay lên tận chín tầng mây.
Thời tiết nắng đẹp như vậy, thích hợp để nghĩ về An An.



Bạn cần đăng nhập để bình luận