Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 824: Biến cố bất ngờ (2)

Chương 824: Biến cố bất ngờ (2)
"Lưu bổ đầu chết ở bờ sông Thám Châu, hay là sau khi chết thì thi thể mới xuất hiện ở bên sông Thám Châu?" Nhạc Lãnh hỏi thắng vào chỗ quan trọng.
"Cái này..." Người được quận phủ Bối Quận phái tới hơi ngập ngừng: "Hay là bên ngài phái một người qua xem một chút?"
"Sao hả? Ngay cả chuyện này mà thanh bài bên Bối Quận các ngươi cũng không thể làm được hay sao? Nếu như thế thì tháo thanh bài xuống được rồi!" Ngữ điệu của Mã Hùng không thân thiện cho lắm.
Tuy rằng thanh bài bổ đầu của Bối Quận không thể so sánh với thanh bài bổ đầu xuất thân từ Bắc Nha, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả phán đoán kiểu trình độ này mà cũng không làm được. Chỉ là người này không dám xác nhận mà thôi, sợ sẽ phải gánh trách nhiệm.
Mã Hùng ép như thế thì hắn ta cũng không thể tiếp tục từ chối, đành phải nói: "Là chét ở bên sông Thám Châu"
"Ta hiểu rất rõ Lưu Kiệt, hắn không phải là người lơ là nhiệm vụ. Chắn chắn hắn đã phát hiện ra manh mối gì cho nên mới đi tới sông Thám Châu" Mã Hùng chủ động xin đi: "Nhạc đại nhân, ta dẫn ngài đi xem một chút"
Nhạc Lãnh lắc đầu: "Không. Tất cả các ngươi để trấn thủ ở đây, tự ta đi xem sao.
Hiện tại vẫn chưa rõ quá trình Lưu Kiệt chết ở bên sông Thám Châu như nào. Nhưng không thể loại trừ khả năng đây là kế điệu hổ ly sơn của Địa Ngục Vô Môn, dù sao thì hiện tại Thái Sơn Vương xếp thứ bảy của Thập Diện Diêm La đang ở trong tay đội truy lùng.
Đồng thời cũng không thể bỏ qua khả năng bên sông Thám Châu có manh mối, một vị thanh bài bổ đầu còn bỏ mạng ở chỗ đó, Bổ Thần Nhạc Lãnh không thể nào không quan tâm.
Nếu như cái chết của Lưu Kiệt có liên quan đến Địa Ngục Vô Môn, thì việc Mã Hùng dẫn theo cả đội đến đó sẽ rất nguy hiểm.
Một mình Nhạc Lãnh đi đến sông Thám Châu điều tra manh mối, bốn vị thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu canh giữ ở trụ sở. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Dù đây thật sự là thủ đoạn điệu hổ ly sơn của Địa Ngục Vô Môn, thì cũng không phải lắng trụ sở sẽ bị công phá dễ dàng khi mà đã có bốn vị thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu Cảnh trấn thủ. Huống hồ bản thân Nhạc Lãnh có thể trở về viện binh bất cứ lúc nào, thậm chí một khi bên phía quận phủ Bối Quận phát hiện ra có động tĩnh gì thì chắc sẽ không keo kiệt đến mức không chỉ viện.
Địa Ngục Vô Môn mà muốn cứu Thái Sơn Vương, gần như là chuyện bất khả thi.
Đừng quên, Bối Quạn vẫn còn có một Yến gia. Tiền tướng Yến Bình đang tĩnh dưỡng ngay trên tộc địa, một khi kinh động đến ông ta...
Nói chung đội truy bắt hoàn toàn chiếm ưu thế, không có gì cần phải quá lo lắng cả.
Nhạc Lãnh làm việc sấm rền gió cuốn, nói đi là đi ngay lập tức, không dây dưa dài dòng chút nào.
Mà Mã Hùng cũng biểu hiện ra đầy đủ tố chất của một thanh bài thâm niên, sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người xong thì tự mình lấy một cái ghế rồi ngồi ở trước cửa phòng khách.
Các bổ đầu khác cũng cấp tốc tản ra, tuần tra trấn giữ, đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối đều không có ai nghĩ đến việc vào kiểm tra Thái Sơn Vương.
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi cấp tốc đưa ra quyết định. Nhân dịp những người khác rời đi, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Mã Hùng rồi nói:
"Mã bổ đầu, ta định hôm nay sẽ rời đi"
Mã Hùng biết giao dịch giữa Trịnh Thế và Trọng Huyền Thắng, bởi vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ là nhìn Khương Vọng hỏi: "Ngay bây giờ?"
"Ta không có nhiều thời gian, thực sự không thể nán lại thêm được nữa"
Đương nhiên nguyên nhân thật sự không phải là như vậy.
Thái Sơn Vương bị bắt, Lưu Kiệt bỏ mạng, trong nháy mắt hành động truy lùng và tiêu diệt của đội truy bắt với Địa Ngục Vô Môn đã bước vào giai đoạn khốc liệt. Có xu thế gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Khương Vọng không muốn bị dính phiền toái, bởi vậy mới quyết định rời đi sớm một chút.
Đương nhiên, việc này hoặc nhiều hoặc ít vẫn có liên quan đến ánh mắt như thể nhìn thấu lòng người của Lâm Hữu Tà kia. Hắn không muốn bị lộ bí mật gì.
Mã Hùng suy nghĩ một chút, cũng không làm khó gì, chỉ nói: "Chờ Nhạc đại nhân trở về thì ngươi có thể đi"
"Được" Khương Vọng cũng không cò kè mặc cả, trực tiếp xoay người trở về phòng thu dọn đồ đạc. Nửa nén nhang hoặc là nhanh hơn thì hắn vẫn chờ được.
Nhưng ngay vào lúc hắn bước ra khỏi sân thì bất ngờ xảy ra chuyện!
Vốn dĩ Mã Hùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt trời buổi sáng tỏa nắng rực rỡ, dưới chỗ hắn ngồi đã đổ bóng.
Nhưng đúng vào lúc này, ở trong cái bóng bỗng xuất hiện một cánh tay trắng bệch!
Lạnh lẽo, buốt giá, lặng yên không một tiếng động.
Để có thể được phái đi truy kích và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn, đồng thời là nhân vật nòng cốt trong đội ngũ của Nhạc Lãnh thì đương nhiên Mã Hùng cũng không phải là một kẻ yếu.
Trên thực tế, tứ đại Thánh Lâu của hắn ta vẫn còn đó, cảnh giới cũng không kém Trịnh Thế bao nhiêu.
Cái bóng vừa xuất hiện sự khác thường là hắn ta đã phát hiện ra rồi.
Chỉ nghe Mã Hùng nói một tiếng: "Đến hay lắm!"
Hắn ta trực tiếp giẫm một cước lên cái tay kia.
Mã Hùng không sợ bọn chuột Địa Ngục Vô Môn này tìm tới cửa, chỉ sợ bọn chúng trốn đi khiến thời gian bị lãng phí mà thôi.
Vì để ẩn giấu hành tung, sau khi Địa Ngục Vô Môn trốn thoát khỏi Lâm Tri thì đã chọn cách phân tán nhiều nơi để chạy trốn. Bọn họ muốn khiến Bắc Nha rơi vào tình cảnh được cái này mất cái kia, từ đó bảo đảm phần lớn người đều chạy được khỏi Tề quốc.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Tề quốc lại phản ứng kịch liệt như thế, vậy mà lại không ngại việc cho dù có phải phong tỏa biên giới cũng nhất định bắt giết bọn họ.
Phong tỏa biên giới không phải là một chuyện nhỏ, chuyện đầu tiên Tề làm khi diệt Dương chính là phong tỏa biên giới Dương quốc, từ đó có thể thấy tính quan trọng của sự việc. Mà lúc Địa Ngục Vô Môn hành thích Triệu Tuyên ở Tiểu Liên Kiều, Trịnh Thế thậm chí còn không có quyền lực phong tỏa tất cả cửa thành Lâm Tri.
Sở dĩ xuất hiện phán đoán sai lầm, là bởi vì Địa Ngục Vô Môn cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ giết một người Dương quốc quy hàng mà thôi. Chắc chắn triều đình Tề quốc sẽ phẫn nộ, nhưng sẽ không đến mức trả giá lớn như vậy vì một tổ chức sát thủ.
Nhưng trong mắt Tề đế, đại án ở Tiểu Liên Kiều là bằng chứng có người đang chạm đến uy nghiêm của Tề quốc. Kẻ đó nhất định phải trả giá vì việc này.
Còn đối với Trịnh Thế mà nói, thì đây là cơ hội duy nhất để ông ta lấy công chuộc tội. Ông ta nhất định phải nắm chắc cơ hội nảy, cho nên mới mới cả Nhạc Lãnh rời núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận