Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1132: Là thứ gì, mới bị gọi như vậy

Chương 1132: Là thứ gì, mới bị gọi như vậy
"Giỡn chơi à?" Trịnh Phì quay đầu lại hỏi Lý Sấu.
"Hình như là vậy!" Lý Sấu gật đầu.
Trịnh Phì nhếch môi: "Chơi hay đấy!"
"Nắm chắc thời gian nấu máu đi!" Yến Tử nhắc nhở.
Trịnh Phì quay đầu, hết sức chăm chú nhìn Yến Tử, cho dù trên mặt nạ không có ngũ quan, gã cũng không nhìn ra được cái gì:
"Chúng ta chạy chậm, còn ngươi sao lại không đuổi tiếp vậy?"
Giọng nói ngượng ngùng của Yến Tử có vẻ e sợ: "Hắn trông thật hung dữ, ta sợ đuổi theo đánh không lại"
Chờ cho mặt mày Trịnh Phì đã nhăn lại thành một nhúm, nàng ta mới đột nhiên gào ầm lên: "Ngươi béo đến nổi mỡ đi vào óc rồi sao? Có người chạy trốn! Thời gian của ngươi đã không nhiều lại còn đuổi đuổi đuổi, chơi chơi chơi, đuổi cái gì mà đuổi! Chơi bà già ngươi ấy! Nếu như không lấy được máu cân bằng, để coi lão đại có một kiếm giết chết ngươi hay không!"
Trịnh Phì bị một trận mắng xối xả đổ ập xuống đầu, vậy mà cái gì cũng không nói, cũng không biết là do Yến Tử thực sự nổi giận cho nên gã mới nhường hay là do một câu uy hiếp có liên quan tới lão đại kia đã khiến cho gã quyết định khoan nhượng.
Tóm lại gã lập tức dập tắt dáng vẻ kiêu căng, quay trở lại, bàn tay to xách tu sĩ Siêu Phàm của hai mạch Phong-Trì lên, nhét thẳng vào trong đỉnh.
Lý Sấu nhìn Trịnh Phì rồi lại nhìn Yến Tử, tiếp tục nhìn qua Trịnh Phì rồi lại nhìn sang Yến Tử, cuối cùng lắc đầu. Cũng không biết gã đã lĩnh ngộ được điều gì, cũng có thể là do gã cảm thấy nếu như bây giờ lắc đầu sẽ có vẻ tương đối có đầu óc.
Mà Phương Hạc Linh đang đứng ở bên ngoài bãi đất trống thì lại im lặng nhìn hết thảy mọi chuyện, không nói tiếng nào. Sau khi gã giết chết một tên tu sĩ Thanh Vân Đình vừa chạy trốn xong liền một mực duy trì cái tư thế này. Gã đương nhiên là nhận ra Khương Vọng, đương nhiên nhận ra hắn!
Cho dù chỉ vừa mới đối mặt, cho dù chỉ nghe được một câu.
Sao gã lại không biết Khương Vọng được chứ?
Lần đầu tiên gã chính thức dùng lực lượng Siêu Phàm bắt đầu quyết đấu chính là đối mặt với Khương Vọng. Mà gã còn thua rất gọn gàng lưu loát.
Lúc ấy chuôi kiếm này đã đánh vào trên mặt của gã, khiến cho gã cảm thấy rất nhục nhã, một trận sụp đổ.
Về sau nghĩ lại, chỉ cảm thấy... không có ý nghĩa cỡ nào. Như vậy cũng có thể tính là sỉ nhục, cũng có thể tính là đau đớn được sao?
Đó là đường huynh sống cùng với gã, hơn nữa còn được xưng là cao thủ ngoại môn của Phong Lâm Ngũ Hiệp Thành Đạo Quán.
Gã đã quen biết từ sớm, sớm đã quen thuộc...
Về sau gã đã từng rất nhiều lần nhớ lại, hốt hoảng nhớ tới... ở thật lâu trước đây, quan hệ của gã và đường huynh Phương Bằng Cử rất tốt.
Gã thường chạy theo sau mông của đường huynh, đi theo đường huynh luyện công, luyện kiếm đâu ra đấy.
Đó là người mà gã sùng bái, là mục tiêu mà gã theo đuổi.
Nhưng sau đó vì sao lại... trở nên lạnh lùng như vậy?
Đó là lần đầu tiên gã nhận thức được tầm quan trọng của tài nguyên, mà lúc phát hiện ra tài nguyên trong tộc là do phụ thân của gã chưởng quản thì sao?
Đó là lần đầu tiên đường huynh nổi giận với gã, lúc đường huynh mắng gã là tên khốn nạn giống hệt như cha của gã thì sao?
Về sau gã luôn cố gắng tỏ vẻ xem thường Phương Bằng Cử, liệu có phải là vì muốn đánh tan sự sùng bái ban đầu, xé rách bóng ma đã bao phủ ở trên đỉnh đầu của gã hay không?
Gã không biết được câu trả lời.
Gã không biết được đáp án nhưng vẫn thường xuyên nhớ lại.
Gã đã từng nhớ lại rất nhiều lần.
Bởi vì chuyện cũ, chốn cũ, người cũ... cũng chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Khương Vọng dùng một tay nhấc Phong Minh lên, chân đạp Thanh Vân bay đi.
Hắn vừa bay với tốc độ cao, vừa tiện tay thi triển Bạo Minh Diễm Tước, tạo ra tiếng vang kinh thiên động địa trên bầu trời phủ Thuận An, dùng điều này để thu hút sự chú ý của cường giả Ung quốc.
Đối với những tu sĩ còn ở lại Thanh Vân Đình kia, hắn cũng chỉ có thể làm được đến đây thôi.
Khương Vọng và bọn họ cũng không có cảm tình gì, ngoại trừ thân phận Vu Tùng Hải này thì cũng không còn liên quan nào khác. Mạo hiểm cứu người cũng không có lý do nào khác, chỉ có ba chữ - không đành lòng.
Những người đó vây công Thanh Vân Đình, rõ là đã nhắm vào việc Uy Ninh Hầu Tiêu Vũ đã đến tiền tuyến. Nhưng bất luận thế nào, cũng không dám gióng trống khua chiêng.
Trận Quỷ Vụ kia cũng vì nguyên nhân này mà phải che giấu động tính.
Khương Vọng trước tiên phá trận Quỷ Vụ, tạo cơ hội chạy trốn cho tu sĩ Thanh Vân Đình, sau đó lại gây náo loạn trên không, thu hút sự chú ý của những cường giả Ung quốc để họ đến Thanh Vân Đình. Bốn nhân ma kia nếu như không muốn chết ở Ủng quốc thì cũng chỉ có thể vội vàng trốn đi.
Theo lý thuyết mà nói thì ít nhất một nửa số tu sĩ của Thanh Vân Đình có thể sống sót.
Đây là những chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Dù sao đối với cường giả của Ung quốc mà nói thì hắn chẳng phải là nhân vật có thể tin tưởng được. Lại còn làm náo loạn trên không nữa thì không chừng sẽ bị người nào đó "diệt cỏ tận gốc"
mất.
Hắn không dừng chút nào, sau khi thi triển mất lần Bạo Minh Diễm Tước thì liền lập tức bay về hướng tây, ngoan ngoãn bay một hồi, liền hạ xuống, trốn vào một chỗ hoang vu.
Tiện tay ném Phong Minh lên mặt cỏ.
Tần đi tiên thuật, cảm nhận được mây phúc đang phiêu chuyển bên dưới Vân Đỉnh tiên cung.
Hắn không khỏi nghĩ đến, Thanh Vân Đình vẫn luôn không ngừng hội tụ thiện phúc thanh vân, các tu sĩ Vân Đỉnh tiên cung thời cận cổ đại, thuật giới tu tập tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân quả thật cũng bắt nguồn từ đó.
Nói cách khác, Thanh Vân Đình đã đảm bảo truyền thừa loại tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân này.
Nếu như có một ngày, mây trôi bên dưới Vân Đỉnh tiên cung được thay thế hoàn toàn bằng thanh vân thiện phúc. Thì thiện phúc thanh vân có thể nâng Vân Đỉnh tiên cung bay lên hay không?
Vân Đỉnh tiên cung thời kỳ hưng thịnh thì sẽ khổng lồ thế nào.
Mặc dù di chuyển sẽ rất chậm chạp khó khăn. Nhưng nếu có thể dựa vào một lượng lớn thiện phúc thanh vân, di chuyển ngàn đặm, đại thế hào hùng, đó mới thật sự gọi là phong tư trấn áp thời đại.
Loại tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân này, có thể giúp cho Khương Vọng Nội Phủ cảnh có thể thành công thoát thân khỏi vòng vây của tứ đại nhân ma. Tuyệt đối là độn pháp mạnh nhất mà hắn đang nắm giữ, so với đạo thuật cấp Giáp hạ phẩm Diễm Lưu Tỉnh trước đây không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Đương nhiên, tiên thuật này cũng tự có hệ thống của nói, không thể so sánh đơn giản với đạo thuật như vậy được.
Cửu đại tiên cung ở thời cận cổ đại hào hùng một thời, nhưng đến hiện tại, hệ thống tiên thuật khổng lồ kia lại chỉ có một chút được truyền lại. Cho đến lần này tìm lại được kiến trúc thất lạc Thanh Vân Đình, nắm giữ Bình Bộ Thanh Vân, Khương Vọng mới có thể nhìn thấy một mảnh vảy nhỏ.
Dường như có một bàn tay vô hình đang xóa đi toàn bộ dấu vết của tiên cung.
Vì sao cửu đại tiên cung lại bị hủy diệt, hệ thống tiên thuật vì sao lại biến mất...
Lịch sử dường như đang bị che phủ bởi một lớp sương mù thời gian.
Khương Vọng không khỏi lại nghĩ đến hai chữ được viết bằng máu trên Ký Thần Bi - kẻ trộm.
Kẻ trộm...
Là thứ gì, mới bị gọi như vậy?
Điều này khiến cho người ta hoảng sợ và bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận