Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 702: Bốn mươi ba năm (1)

Chương 702: Bốn mươi ba năm (1)
Khương Vọng ẩn mình ở thế giới trong Hồng Trang Kính, nhìn thấy những người Điền gia kia liên tiếp bay vào, rồi hình bóng của từng người đều biến mất hệt như Mặc võ sĩ kia.
Bởi vậy hắn biết bọn họ đã gặp phải trận pháp tự nhiên.
Vốn hắn định nhích lại gần để quan sát một, hai, nhưng đội ngũ kia của Điền thị còn để lại hai người canh giữ ở bên ngoài.
Lúc này, đoàn người Điền thị mới vào trận chưa lâu, không biết có thể bất ngờ quay ra hay không, Khương Vọng đành phải tạm thời kiềm chế.
Sau đó, hắn nhìn thấy nữ nhân kia nói gì đó, tiếp theo nam nhân trung niên lấy đạo nguyên thạch của mình ra để cho người kia tùy ý lấy.
Hồng Trang Kính chỉ có thể nhìn, không thể nghe được.
Khương Vọng nghĩ, sau này không những hắn phải tăng tầm nhìn của Hồng Trang Kính lên, mà còn phải học môi ngữ mới được.
Sau đó lại thấy nam nhân trung niên kia rút một cây đao nhỏ ra, đâm chết nữ nhân kia ngay tại chỗ!
Nam nhân trung niên này giết người mà cũng bình tĩnh như vậy, thật sự khiến cho Khương Vọng phải âm thầm kinh ngạc.
Tên nam nhân trung niên này không hề thu hút ánh nhìn chút nào, đứng ở trong đội ngũ của Điền thị, chẳng để lại cho người ta một tí ấn tượng nào.
Nếu không phải ông ta được Điền Thường đặc biệt để lại ở ngoài trận để tiếp ứng, thì Khương Vọng căn bản không chú ý đến người này.
Dù cho có chú ý, hắn cũng không thể nhìn ra được, cái người bề ngoài trông thì hiền lành chất phác, mà bên trong lại cất giấu một trái tim vô cùng ác nghiệt.
Khương Vọng tiếp tục theo dõi.
Chỉ thấy, sau khi giết chết nữ nhân kia, nam nhân trung niên cực kỳ bình tĩnh mà xoa xoa cây đao nhỏ lên xiêm y của nàng ta, sau đó thì đứng dậy đi ra ngoài.
Trong toàn bộ quá trình, người kia không hề tỏ ra bối rối một tí nào. Trông ông ta bình tĩnh đến mức như thể quyết định đi ra cửa mua một món đồ để ăn vậy.
Phản bội chạy trốn?
Cho dù là vạn bất đắc dĩ thì việc chạy trốn ở Ấn Tinh thế giới cũng không phải là một lựa chọn tốt, trừ phi ông ta có cách khác để rời khỏi chỗ này.
Khương Vọng nghĩ nghĩ, vẫn tiếp tục ẩn thân ở trong Hồng Trang Kính, không nhúc nhích gì.
Dù cho nam nhân trung niên kia nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Hồng Trang Kính, hắn cũng vẫn đứng im như thế.
Chờ khoảng nửa canh giờ sau, nam nhân trung niên kia lại xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Lúc này, trông ông ta có vẻ hơi chật vật, trên người cũng bị thương nhưng lại bay rất nhanh. Ông ta cũng không bay trên trời cao, mà là phi hành sát mặt đất, đế giày chỉ cách mặt đất không tới một thước.
Õ phía sau ông ta, có một con sói lớn màu xám cao hơn người trưởng thảnh đuổi tận giết tuyệt, không chịu buông tha.
Khương Vọng để ý thấy, mặc dù nhìn nam nhân trung niên kia trông như rất chật vật, nhưng từ đầu đến cuối hướng đi đều rất rõ ràng... ý định của ông ta rõ mồn một như bàn ngày.
Một người một sói rất nhanh đã chạy đến bên ngoài chín dòng cát chảy.
Dường như con sói lớn màu xám kia có chút kiêng kỵ chín dòng cát chảy, nhưng cuối cùng lại không chống cự lại được "đồ ăn ngon".
Từng bước từng bước đến gần.
Điền Hòa trực tiếp lùi về phía sau thi thể của Lưu Tư.
Quả nhiên con sói lớn màu xám không khách khí với ông ta, mới hai ba cái đã nuốt sạch thi thể của Lưu Tư, ngoài trừ một ít vết máu ở bên ngoài ra thì chẳng còn sót lại cái gì.
Sau khi ăn xong nữ nhân kia, nó càng ngóng trông "món ăn" trước mặt, vẫn chưa hết thòm thèm mà nhìn Điền Hòa, rồi gầm nhẹ một tiếng uy hiếp.
Điều Hòa cất cái đao nhỏ đi, sau đó giả vờ hoảng loạn rồi bước ra ngoài chạy trốn.
Quả nhiên con sói lớn màu xám nhanh nhẹn nhào tới, vung một vuốt đã khiến trên lưng ông ta xuất hiện vài vết thương sâu đến mức thấy được cả xương.
Điền Hòa mặt không cảm xúc quay người lại, chớp mắt đã đè lên đầu của con sói lớn màu xám.
Con sói lớn màu xám thuận thế húc một cái, mãnh liệt táp về phía trước.
Hàm răng phập xuống, trực tiếp xé một khối thịt trên bụng Điền Hòa xuống.
Nhưng bởi vì khoảng cách nằm trong tầm khống chế của Điền Hòa, nên dù nhìn vết thương khá khủng bố nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Con sói lớn màu xám liên tục thuận lợi cho nên càng nóng nảy hơn, nó gào thét muốn tiếp tục cắn thêm mấy cái.
"Cút"
Điền Hòa lạnh lùng nhìn vào mắt của nó.
Mặc dù sói lớn màu xám không có bao nhiêu trí tuệ, nhưng theo bản năng nó vẫn cảm nhận được một loại hoảng sợ cực kỳ to lớn, vậy nên lập tức quay lại, cụp đuôi chạy trốn.
Điền Hòa nhìn kỹ hiện trường một lát, lúc này mới chắc chắn đây đều là những vết thương mà mình dự tính. Sau đó, ông ta mới phát động Thông Thiên Cung, chế tạo hiện tượng tiêu hao lượng lớn đạo nguyên.
Tiếp theo, cố gắng xử lí vết thương một chút, hiệu quả đạt được là, rất chăm chú xử lí vết thương nhưng lực lại không đủ, phải cực kỳ gắng gượng.
Sau khi Điền Hòa làm xong hết nhưng việc này, xác định không có sơ hở gì thì mới cực nhọc ngồi xuống.
Chuyện còn lại chính là chờ đám người Điền Thường đi ra, ông ta sẽ ngất xỉu ngay trước đó một lúc.
Rồi chờ bọn họ tự tìm manh mối, tìm đáp án.
Đối với ông ta mà nói, chuyện này không tính là mạo hiểm. Bởi vì ông ta hiểu rõ Điền Thường, hiểu rõ mỗi một người trong đội ngũ, và biết bọn họ sẽ suy đoán sự việc như thế nào.
Giết chết Lưu Tư không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng nếu như không phải nữ nhân này cứ liên tục trấn lột tài nguyên của ông ta nhiều lần, thì ông ta cũng sẽ không ra tay. Ông ta không phải là một người tình nguyện thích mạo hiểm.
Từ đầu tới cuối, trong lúc làm tất cả những việc này, vẻ mặt của Điền Hòa chưa từng thay đổi.
Vẫn là vẻ chất phác trước sau như một, dường như có thể chịu đựng bất kỳ chuyện gì.
Ông ta ngồi co quắp ở đó, yên lặng nghĩ về kế hoạch của mình. Sau đó Điền Hòa nhìn thấy một bóng người đang cầm kiếm, đi từ xa lại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận