Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2870 - Nhân gian không đường (2)



Chương 2870 - Nhân gian không đường (2)




Chương 2870: Nhân gian không đường (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ông ta nói như vậy. Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã có thêm một chiếc mặt nạ Diêm La với hai chữ "Đô Thị".
Mà một con đường, hai con đường, ba con đường...
Lấy ông ta làm trung tâm, có từng con thạch long dâng lên, giương nanh múa vuốt, mang theo đất đá bụi bặm nhào về phía trú quân gần đó, trong nháy mắt đã đảo loạn toàn bộ quảng trường!
Bên trong sòng bạc lớn nhất ở Thượng thành, một nam nhân trước đó vừa thắng một lượng lớn, đột nhiên nở nụ cười, nháy nháy mắt: "Không rảnh chơi nữa."
Thế là quân bài trong tay lật ra, trải thành một loạt.
"Song Thiên Chí Tôn, thông sát!"
Cũng không đợi những người khác phản ứng, hắn ta đã dùng ngón trỏ vẽ lên chiếu bạc một vòng, ra hiệu thẻ đánh bạc trên bàn đều đã có chủ, sau đó ngón trỏ rơi xuống, gõ bàn một cái, nói với người chia bài: "Thu giúp ta, chúng ta sẽ trở về lấy sau."
Tiếp đó, hắn ta bình tĩnh chuyển mặt, bên trên đột nhiên hiện ra một chiếc mặt nạ Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, Diêm La Vương.
Cả người cũng trong nháy mắt trở nên cực kì nguy hiểm, lắc thân một cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Mà tại ba quảng trường bên ngoài, có một quán rượu bình thường, ẩn giữa những tiếng người huyên náo. Phía trên nóc có một thân ảnh đang ngồi xổm ở đó, cũng không biết hắn ta đi lên từ lúc nào.
Ánh mắt của hắn ta cực kỳ lạnh lùng, mặt nạ đang đeo có hai chữ "Chuyển Luân".
Lúc hắn ta xuất hiện, đồng thời năm ngón tay đang dán trên nóc phòng cũng có vô số chú văn khó mà tính toán nhanh chóng lan ra, chú văn dây dưa lẫn nhau, xoắn thành xiềng xích, vô thanh vô tức vây nhốt toàn bộ quán rượu.
Mà loại trầm mặc này bị một tiếng hét lớn đánh tan.
"Thu được!"
Ngay lúc thanh âm vang lên, đồng thời Thái Sơn Vương khôi ngô cao lớn, hai tay mang theo thiết quyền cũng đã va ngươi vào trong tửu lâu.
Chỉ trong chớp mắt, bên trong tửu lâu liền vang lên tiếng người la hét.
"Giết tặc!"
"Bảo vệ quốc tướng!"
Từng đạo khí tức cường giả theo tiếng dâng lên.
Hóa ra quốc tướng Triệu Thương của Hữu Quốc, không ở trong phủ Quốc tướng, không ở trong Triều Nghị điện mà giấu mình trong một gian tửu lâu tầm thường, âm thầm chưởng khống đại cục, điều khiển hộ quốc Thánh Thú, thế nhưng vẫn bị phát hiệ.
Xung đột mãnh liệt, vô số tiếng hô quát, toàn bộ bị xiềng xích phù văn của Chuyển Luân Vương vây nhốt bên trong tửu lâu.
Theo chiến đấu chiến đấu, đám người Hữu Quốc kia sẽ nhanh chóng phát hiện, bọn họ ngày càng khó điều động nguyên lực, khí huyết cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, chỉ ra không vào.
Ngay tại lỗ hổng hình người do Thái Sơn Vương phá ra, hai người mang mặt nạ Sở Giang Vương cùng Tống Đế Vương cũng một trước một sau đi vào.
Tư thái bình tĩnh giống như là muốn bước vào uống một chén.
Đột nhiên.
Một tiếng Oành vang lên, cả quán rượu đều sụp đổ!
Không biết là sức mạnh kinh khủng do ai phát tiết.
Xiềng xích phù văn vặn vẹo bên ngoài quán rượu cũng bị đứt mấy đoạn.
Lúc này có thể nhìn thấy, bên trong tửu lâu, dưới mặt đất có một vùng không gian vặn vẹo đang bao phủ trận văn, pháp khí vỡ vụn, có mấy chục thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, cùng... hàn băng đang đông cứng mọi thứ ở đây.
Giờ khắc này, quanh thân Sở Giang Vương tản ra ý lạnh âm u, giống như thần sương, ngay cả Tống Đế Vương cùng Thái Sơn Vương cũng không thể không giữ khoảng cách tương đối.
Mà Triệu Thương tay cầm đại ấn Quốc tướng, quanh mình là quốc lực cuồn cuộn, tuy rằng Xã Tắc Đồ Cảnh đã bị đánh cho không còn trọn vẹn nhưng vẫn có thể nhanh chóng thoát ra khỏi quán rượu, thẳng hướng lên không trung.
Bên kia Trịnh Triêu Dương đã phát hiện động tĩnh, ông ta không bị Đô Thị Vương quấy nhiễu, mà là trước tiên điều động binh sát, trực tiếp đánh về hướng Triệu Thương.
Cả tòa thành, không ngừng có tu sĩ bay lên không.
"Cứu quốc tướng!", "Giết ngoại tặc!", "Trợ giúp đại tướng quân!", vô số âm thanh không ngừng vang lên.
Dù sao, đây cũng là nơi có lực lượng lớn nhất của quốc gia này.
Vô số đạo thuật bay tứ tung, nhất thời quang diễm che trời.
Giờ khắc này, Tần Quảng Vương cùng Biện Thành Vương vẫn chưa hiện thân.
Trịnh Triêu Dương mang theo binh sát quả thực có tư thế vô song, thân như nắng gắt xoắn ngang không trung, mắt thấy có thể hội hợp với Triệu Thương, bỗng nhiên từ hoàng cung Hữu Quốc có một thân ảnh toàn thân đẫm máu bay lên.
Trên mặt mang theo mặt nạ, tên là "Bình Đẳng".
Trong tay hắn ta mang theo một người, là quốc chủ Hữu Quốc đang mặc long bào.
Hắn ta có tu vi Ngoại Lâu Cảnh, đối diện với Trịnh Triêu Dương.
Ngay trước mặt Trịnh Triêu Dương, nắm lấy búi tóc quốc chủ Hữu Quốc kéo một cái! Lấy xuống cái đầu này.
Mắt trần có thể thấy, quốc lực đang bao phủ quanh người Triệu Thương bỗng nhiên suy yếu.
Mà Bình Đẳng Vương lại giết chết đế vương trong nháy mắt, đánh cắp quốc lực của Hữu Quốc, cả người bỗng nhiên hóa thành một đoàn sáng chói mắt như mặt trời!
Trịnh Triêu Dương mang theo huyết khí binh kiêu như mặt trời, mà Bình Đẳng Vương giờ phút này lại càng giống như một mặt trời thật, bên ngoài quấn ánh sáng vàng!
Cứ như vậy va chạm vào nhau!
Cũng ngay lúc này.
Triệu Thương khống chế Sơn Hà Đồ Cảnh chạy trốn, lại đụng phải một cái xúc xắc to lớn đang chuyển động từ đối diện!
"Đoán xem là đơn hay đôi!"
Diêm La Vương mang theo ý cười, giống như đạp chuẩn quỹ tích vận mệnh, sau khi ra khỏi sòng bạc, liền đúng lúc nghênh đón.
"Cút đi!" Triệu Thương khẽ đảo Quốc tướng ấn, một con rồng quốc lực bay vút lên, ngăn ở trước mặt ông ta.
Quốc chủ Hữu Quốc vừa lúc chết ngay lúc này, thế là quốc lực suy yếu.
Xúc xắc đang điên cuồng chuyển động kia cũng đúng lúc dừng lại, lộ ra 5 điểm.
"Ngươi không nói lời nào, xem như ngươi đoán đôi."
Diêm La Vương nói: "Thua."
Không hề có điềm báo trước, con rồng quốc lực kia bỗng nhiên vỡ vụn.
Mà mắt cười của Diêm La Vương đã gần sát con mắt đục ngầu của Triệu Thương.
Con dao của hắn ta, cũng nhẹ nhàng xuyên vào trái tim Triệu Thương.
Không hề có báo trước, giống như chỉ là một sự trùng hợp mỹ diệu.
"Nhân gian không đường, Địa Ngục cũng không cửa."
Diêm La Vương xếp hạng thứ năm trong Địa Ngục Vô Môn, dùng một cái tay khác, che hai mắt Triệu Thương: "Tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không cưỡng ép."



Bạn cần đăng nhập để bình luận