Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1708: Tại Thời Điểm Đó

Chương 1708: Tại Thời Điểm Đó
Hoàng Xá Lợi đứng ở diễn võ đài bên cạnh đối với hành vi này căm ghét không ngừng, đã dùng ánh mắt để cảnh cáo Đặng Kỳ mấy lần rồi. Trong trận đấu trên võ đài, tất nhiên là phải sử dụng tất cả các thủ đoạn, không cần phải lưu tình. Nhưng một khi trận đấu kết thúc, thắng bại đã phân, ngươi ít nhất cũng nên để cho mỹ nhân một chút thể diện chứ! Đố mỹ nhân dậy một chút không được sao? Khoác cho nàng ta một kiện ngoại y thì làm sao chứ! Nhưng nếu Đặng Kỳ thực sự làm như vậy, Hoàng Xá Lợi nhất định sẽ cảm thấy người này thâm sâu khó dò, càn rỡ vô sỉ.
Tóm lại mà nói thì Hoàng cô nương tâm tính lương thiện, không chịu được khi nhìn thấy mỹ nhân phải chịu khổ.
Điều đáng tiếc duy nhất là....
Ánh mắt của Đặng Kỳ không hề đưa sang bên của nàng ta, từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn chằm chằm vào trận chiến của thiên kiêu hai nước Tề Sở, tất nhiên cũng không hề chú ý đến ánh mắt uy hiếp của Hoàng Xá Lợi.
Tức chết Hoàng Xá Lợi nàng ta rồi...
Nàng ta đành phải chuyển tầm mắt nhìn sang trận đấu giữa thiên kiêu hai nước Sở Tề. Mắt nàng chuyển từ một tên quỷ đáng ghét này lên trên thân của một tên quỷ đáng ghét khác.
Dĩ nhiên sau khi nàng ta xem xong trận chiến này thì "hiểu lầm"
cũng được hóa giải, tên quỷ đáng ghét đến từ Tề quốc kia cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy nữa. Còn tên quỷ đáng ghét từ Mục quốc thì vẫn đáng ghét như vậy, hơn nữa mỗi lần nhìn sang tình trạng thê thảm của mỹ nhân Tạ Ai thì nàng ta lại càng cảm thấy hắn ta đáng ghét hơn.
Đeo cái mặt nạ xấu như thế, chắc chắn gương mặt còn xấu hơn!
Rất khó nói là Đặng Kỳ có cảm nhận thấy địch ý đến từ vị thiên kiêu Hoàng Xá Lợi của Kinh quốc này hay không nhưng chắc chắn là hắn ta không để ý đến nó.
Hắn ta hôm nay muốn đoạt lấy vị trí đầu tiên tại Hoàng Hà Hội này nên tất cả những người ở trong cấp độ Nội Phủ này đều là đối thủ của hắn ta.
Trừ... Khương tam ca.
Hắn ta một bên thì hy vọng Khương Vọng có thể đi đến cuối cùng, cùng hắn ta tranh đấu ở trận chung kết, một bên lại không muốn đứng cùng một võ đài tranh đấu với Khương Vọng.
Cảm thụ trong lòng của Đặng Kỳ lúc này vô cùng phức tạp.
Trong số những trận đấu trong vòng tám lấy bốn này thì trận đấu của Đặng Kỳ và Tạ Ai là kết thúc nhanh nhất. Tiếp theo là Hoàng Xá Lợi và Xúc Mẫn. Khương Vọng sau khi đánh bại Hạng Bắc để giành chiến thắng thì được xếp ở vị trí thứ ba.
Dĩ nhiên nếu nói về chất lượng và sức mạnh của trận đấu thì trận chiến của hai nước Sở Tề đã vượt xa các trận đấu khác.
Tư thái tài năng hơn người của Khương Vọng, Đặng Kỳ cũng không hẻ bỏ lỡ.
Tiếng hét vang đến khàn cả giọng của Hứa Tượng Càn, hắn ta cũng nghe rõ mồn một.
Dưới lớp mặt nạ bằng đồng vừa dày vừa nặng, không ai biết biểu tình thực sự của hắn ta như thế nào.
Không thể hiểu tại sao, tại trận đấu có quy cách cao nhất đương thời này của các thiên kiêu lại làm hắn ta nhớ lại trận tranh tài ở một tòa thành nhỏ diễn ra vài năm về trước.
Đó là... Tam Thành luận đạo.
Hắn ta lúc đó chỉ muốn ăn xong chờ chết, không hề có một chút hy vọng nào với tất cả mọi thứ trên đời, mời mười mấy vị hán tử ở bên ngoài trường đấu hô khẩu hiệu.
Còn dựng thẳng hai cán cờ to nữa!
Còn tiêu vàng mời người chuyên môn đến để đề chữt So với cái tên trán cao chỉ vẻn vẹn có cánh thức la hét đến võ cổ họng này, không biết còn la hét to hơn đến mức nào.
Mà lúc đó Khương tam ca cũng là đang tranh khôi thủ.
Tuy cùng là khôi thủ nhưng tất nhiên hai danh hiệu này có phân lượng khác nhau một trời một vực.
Nhưng kỳ diệu ở chỗ là người đứng ở vị trí đó vẫn là người đó, và người đang đứng xem bên ngoài cũng vẫn là người đứng xem kia.
Điều này thật là tốt nhưng cũng thật khiến người ta cảm thấy khó chịu, đau buồn.
Tốt là Khương tam ca vẫn ở đây, huynh ấy vẫn là huynh ấy, chưa từng thay đổi.
Còn đâu buồn chính là...
Những con người ở những ngày tháng đó, những ngày tháng vui vẻ thú vị, những ngày tháng phiền phức, khiến người khác cảm thấy ghét bỏ đó, những con người sinh động hoạt bát muôn hình muôn vẻ đó, hiện tại chỉ còn lại hai người đang đứng trên võ đài.
Ngay cả Đặng thúc - người đã mang hắn ta chạy trốn khỏi thành Phong Lâm cũng đã không còn nữa.
Ngày đó và bây giờ, thật sự là giống như một giấc mộng.
Lúc đó bản thân hắn ta ở dưới đài cười nhìn, chỉ coi trận đấu là một trò chơi, cho dù với Khương tam ca lúc đó, nó là trận đấu có liên quan chặt chẽ đến tiền đồ vận mệnh...
Mà bây giờ...
Bản thân hắn ta cũng đã đứng được trên võ đài, cũng đã cảm nhận được sức nặng của việc đứng ở đây.
Hắn ta tự biết rằng bản thân đã phải làm như thế nào thì mới có thể đi lên được tòa diễn võ đài này, vì vậy hắn ta càng có thể hiểu được, Khương tam ca lúc đầu đó, con người kiên định và dũng cảm đó, phải làm như thế nào mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Quá khó khăn...
Triệu Nhữ Thành đang sử dụng tên giả là Đặng Kỳ, không nhịn được nghĩ thầm, có người nào có thể biết được hắn ta khó khăn đến mức nào không?
Bây giờ hắn ta lẳng lặng nhìn bóng người áo xanh đó, muốn khóc lại muốn cười.
Nước mắt thì không cần chảy nữa.
Mà muốn cười là vì...
Khương tam ca bây giờ rất tốt, rất có tiền đồ, so với ai cũng không hề kém cỏi.
Càng quan trọng hơn là huynh ấy đã tìm được một con đường phía trước mới, kết giao được thêm nhiều bằng hữu mới, lúc thắng lợi có người cổ vũ, lúc thất bại cũng đã có người an ủi.
Điều này thật sự quá tốt rồi.
Triệu Nhữ Thành trầm mặc hồi lâu, đem tất cả tâm sự giấu sâu dưới tấm mặt nạ bằng đồng nặng nề, lạnh lẽo kia.
Hắn ta thấy tầm mắt của Khương Vọng như muốn dịch chuyển qua đây, liền ngay lập tức di dời ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, hướng ánh mắt về phía trên võ đài, xem trận tranh đấu cuối cùng.
Ánh mắt là có trọng lượng.
Mà sau khi lực lượng của thần hồn không ngừng gia tăng và cường đại, lại tu luyện thành công Càn Dương Chi Đồng...
Khương Vọng đã có đủ khả năng để cảm nhận được phân trọng lượng này.
Vì vậy cho dù thiên kiêu Mục quốc quay đầu một cách ung dung tự nhiên thì hắn vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của người kia.
Chỉ là không biết rằng, ánh mắt với sự tập trung cao độ, một khắc cũng không hề buông lỏng kia là sự quan sát đối với đối thủ, hay là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận