Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2796 - Tam Nhật Chu (2)



Chương 2796 - Tam Nhật Chu (2)




Chương 2796: Tam Nhật Chu (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hôm nay, Bảo Trọng Thanh ăn mặc một màu trắng vô cùng giản dị, không có bất kỳ phụ kiện nào, nhưng đều rất phù hợp. Nếu không có vết rỗ trên mặt, hẳn là y cũng không tính là khó coi.
Trên cõi đời này, có rất nhiều loại bí thuật đa dạng, và một vài tỳ vết trên khuôn mặt của y không phải là vấn đề đối với Sóc Phương Bá phủ.
Nhưng từ khi còn rất nhỏ, Bảo Trọng Thanh đã nói: “Đại trương phu khi cầu kim khu ngọc tủy, cầu kim y ngọc diện, thì là tiểu nam tử!” Chính miệng cự tuyệt việc điều chỉnh dung mạo của chính mình.
Chính là những lời này, đã chính thức mở ra cuộc cạnh tranh thế tập tước vị giữa y và Bảo Bá Chiêu.
Tề quốc Bảo thị ngày hôm nay, nhất môn tam bá tước, quả thực vô cùng hiển hách. Tuy nhiên, chỉ có Sóc Phương Bá vị là cha truyền con nối, nền tảng của một thiên niên thế gia chân chính.
Sóc Phương Bá luôn là người đứng đầu của Bảo thị.
Lúc này, đối mặt với biểu cảm ưu tư cực kỳ hiếm thấy của phụ thân mình, Bảo Trọng Thanh vẻ mặt buồn bã: “Xin phụ thân nén bi thương.”
Bảo Dịch nhìn Bảo Trọng Thanh, nhất thời không nói gì.
Bảo Trọng Thanh nhìn Bảo Dịch, trong ánh mắt đều là lo âu và đau thương.
“Có phải ngươi giết Bá Chiêu hay không?” Sóc Phương Bá đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tiếng này vang dội như sấm.
Trên mặt Bảo Trọng Thanh lộ ra vẻ khó tin, sau đó trong lòng đau xót, lấy tu vi siêu phàm của mình, lui về phía sau hai bước, mới đứng vững: “Phụ thân sao có thể nói như vậy?!”
Hắn đứng vững vàng, lại miễn cưỡng chống đỡ, vừa kinh ngạc vừa đau đớn tiến lên một bước: “Nhi tử làm sao có thể làm loại chuyện này? Chẳng lẽ ở trong mắt của phụ thân, ta chính là loại người không bằng cầm thú như thế sao?!”
Thời khắc này, ánh mắt của Bảo Dịch lạnh như băng: “Ngươi không phủ nhận ngươi làm được điều này.”
“Người luôn có điểm mấu chốt!” Trong ánh mắt của Bảo Trọng Thanh tràn đầy tức giận xen lẫn đau lòng: “Cho dù có làm được hay không, thì đó cũng là huynh trưởng cùng một mẫu thân với ta, làm sao ta có thể làm như vậy?! Ngoài các yếu tố như thân phận và tu vi, ít nhất con cũng còn là một con người mà!”
“Vậy là ngươi có thể làm được.” Bảo Dịch nói.
Nếu cho ta đủ thời gian và cơ hội tương đối phù hợp. Ta cũng có thể giết chết Ngoại Lâu Cảnh Trọng Huyền Tuân hay cả Khương Vọng. Chưa thành tựu Thần Lâm, con người rất mong manh và yếu ớt. Tất nhiên phụ thân hiểu rõ điểm này.” Giọng nói của Bảo Trọng Thanh có chút khàn khàn, trong mắt còn có nước mắt: “Nhưng nhi tử không biết vì sao phụ thân lại làm tổn thương tâm của ta như vậy?”
Bảo Dịch nhìn y chằm chằm: “Ta đã tự mình đến Hạ địa để kiểm tra tất cả các dấu vết của trận chiến trên hiện trường. Từ Ngọ Dương thành đến Tiểu Tiêm Sơn, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.”.
Bảo Trọng Thanh trông giống như một con thú bị thương, vừa buồn bã vừa tức giận mà hét lên: “Vậy thì ngài càng phải rõ sự trong sạch của nhi tử mình mới phải! Ngài là Đương Thế Chân Nhân, có ánh mắt sắc bén và chân thật, nhưng hôm nay ngài lại dùng những lời này đâm ta, bởi vì người chết trên chiến trường Hạ quốc không phải là ta hay sao? !”
Keng!
Y rút ra một thanh chủy thủ ngắn bề ngoài trông rất lộng lẫy, đập mạnh đầu gối xuống đất, sau đó quỳ xuống, giơ hai tay lên cao và đưa thanh chủy thủ ra.
“Tới!”
Y nhắm mắt lại, ngửa mặt rơi lệ: “"Nếu như ngài khó có thể giải được sự ưu tư kia, nếu như trong lòng ngài tràn đầy oán hận, vậy thì hãy dùng thanh chủy thủ mà ca ca ta đưa cho ta giết ta đi! Để cho ta, người nhi tử không đáp ứng được kỳ vọng, đồ đáng chết nhưng không chết, được bồi táng cùng với vị huynh trưởng không đáng chết nhưng đã chết kia đi!”
Thanh chủy thủ có màu xanh lam, khảm vàng và ngọc, quý không thể tả, tên là [Chiếu Thanh]. Đó là một món quà từ Bảo Bá Chiêu khi Bảo Trọng Thanh mới tám tuổi.
Khi đó mối quan hệ của bọn họ còn rất tốt.
“Lòng người là thứ phức tạp hơn mọi thứ trên đời này. Ngay cả đôi mắt có thể nhìn thấu thế gian chân thật, cũng không thể nhìn thấu trái tim con người.”
Cường đại như thống soái của Yên Lôi quân, cũng thất thần trong giây lát.
Sau đó thở dài nói: “Trọng Thanh, trong thời gian qua, có lẽ ta đã không để ý đến cảm thụ của ngươi. Ta cũng phải thừa nhận rằng trong vấn đề kế thừa tước vị, lựa chọn của ta có hơi lạnh lùng và cứng rắn, đối đãi với ngươi không đủ mềm mỏng. Việc hai huynh đệ các ngươi tranh giành rồi ra dáng vẻ sau này, ta là người chịu trách nhiệm chủ yếu. Vì vậy, ta lại là người ít có tư cách nhất để đổ lỗi cho kết quả ngày hôm nay.”
Ông ta nhìn người nhi tử duy nhất còn lại của mình với ánh mắt dịu dàng hiếm có: “Ngươi nói thật cho ta biết đi, trước khi chết đi, Bá Chiêu đã để lại di ngôn gì.”
Bảo Trọng Thanh mở đôi mắt đẫm lệ, ngước nhìn phụ thân của mình, giọng run run nói: “Ngài vẫn không chịu tin ta?”
“Ta có thể không trách ngươi, ta có thể đổ toàn bộ trách nhiệm về cái chết của Bá Chiêu cho Hạ quốc Thái thị. Bảo thị sẽ không biết gì về chuyện lần này.” Bảo Dịch đáp lại như vậy.
Trong giọng nói của ông ta thậm chí còn có chút cầu xin: “Dù sao ngươi cũng không nên tước đi… quyền được đối thoại lần cuối với nhi tử của một người phụ thân chứ?”
Đường đường là một Đương Thế Chân Nhân, đương thời Sóc Phương Bá, danh liệt binh sự đường thống soái của Cửu Tốt, lại lộ ra một dáng vẻ yếu ớt hiếm thấy đến như vây.
Trong tình huống như vậy, ai có thể không cảm động?
Nhưng Bảo Trọng Thanh chỉ nói với giọng đau khổ: “Trọng Thanh đáng chết, hành vi không đúng mực, khiến phụ thân phải hiểu lầm đến mức này. Bây giờ bản thân không có bằng chứng, không cách nào thể hiện thành ý của mình. Nguyện xin bồi táng theo huynh trưởng, để phụ thân hiểu rõ! Tình yêu thương nhi tử của của phụ thân, hy vọng sau khi Trọng Thanh chết, cũng có thể có được một chút thương xót!”
Y trở tay quay ngược chủy thủ, đạo nguyên mãnh liệt trong đó, không chút do dự tự đâm vào ngực mình!
Mũi dao găm xuyên mạnh qua tim, máu nhanh chóng thấm đẫm vạt áo. Canh kim chi khí dâng trào và gầm rú trong Ngũ Phủ Hải, và tất cả sự hủy diệt bắt đầu từ đó.
Nhưng mọi thứ đã dừng lại rồi.
Bảo Dịch nắm lấy tay y.
Gia chủ của Bá thị không nói thêm gì nữa, chỉ rút thanh chủy thủ Chiếu Thanh xuống, thu về trong ngực mình. Sau đó, ông ta lấy ra một danh sách lễ vật trong phong bì màu đỏ và đặt nó vào tay y.
“Danh sách lễ vật này vốn là chuẩn bị cho ca ca ngươi, đối tượng muốn định ước là thiên kim của quận thủ quận Thương Thuật, hiện tại thuộc về ngươi, ngươi xem có bổ sung gì không, ngày mai ta sẽ phái người tới cầu hôn.”
Ông ta chú ý tới biểu tình do dự của Bảo Trọng Thanh, dừng lại một chút rồi nói: “Sao, ngươi có người mình thích rồi à?”
“Quả thật trong tâm nhi tử có chí ái.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận