Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 540: Cung như Phích Lịch Huyền Kinh

Chương 540: Cung như Phích Lịch Huyền Kinh
Sau khi tiếng động phát ra, phiền muộn trong lòng Khương Vọng biến mất, tiếp đó trực tiếp đi theo Diễm Tước dày đặc, nhún người xông về phía trước.
Tâm niệm vừa động, lập tức phát ra Ngũ Khí Phược Hổ!
Tiễn âm của Lý Long Xuyên vừa mới phát ra, lại mắc vào trên dây cung, lập tức cảm giác được Ngũ Khí trong cơ thể nhiễu loạn, từ bên trong vây khốn ra bên ngoài.
Hắn ta ngang nhiên không sợ.
Một mũi tên lửa quấn quanh, tâm nhĩ () đột nhiên nảy lên.
() Tâm nhĩ: Tâm nhĩ là buồng trên của tim, đó là nơi mà qua đó máu đi vào tâm thất.
Ngũ tạng tương ứng với ngũ hành, ngũ khí sinh sôi, trái tim thuộc hỏa, cho nên đây là mũi tên lửa.
Mũi tên này vừa ra, lập tức trấn áp bên trong, ngũ khí quy thuận.
Một mũi tên có thể làm cho trái tim nẩy lên, Lý Long Xuyên lập tức đình chỉ, bay ngược trở lại: "Khương huynh đúng là có bản lĩnh! Hôm nay xin phép dừng lại ở đây!"
Tâm Chỉ Tiễn này, đây là dùng tâm chứng Tâm Chi Tiễn. Nếu như mũi tên này ra, sẽ không còn luận bàn đơn giản như vậy nữa, mà là uy hiếp tử vong, đối mặt với sinh tử. Cho nên hắn ta kịp thời dừng kéo cung, miễn cho tồn thương tình nghĩa.
Mặc dù Khương Vọng chưa tận hứng, nhưng xuất phát điểm của Lý Long Xuyên đúng là rất tốt, bản thân hắn cũng không thể làm gì, chung quy chuyến này quan trọng nhất chính là giao hảo, không phải là giành giật thắng thua.
Khương Vọng lập tức phất tay loại trừ đạo thuật, thu kiếm quay về bao.
Trận này chưa thể phân ra thắng bại, tuy là Lý Long Xuyên rõ ràng chưa ra sát chiêu, nhưng chính hắn cũng chưa dốc hết toàn lực.
Vì muốn thử tên của Lý Long Xuyên một lần, Khương Vọng còn ẩn giấu thủ đoạn Diễm Lưu Tỉnh có thể cấp tốc kề sát người, còn có đạo thuật Đố Hỏa Vị Xuất mà hắn mới học.
Hắn nhân tiện cười nói: "Thạch Môn Lý thị quả là cánh cửa anh hùng. Mấy mũi tên của Lý huynh, đủ để cho ta chiêm ngưỡng phong thái mười mũi tên diệt thành của lệnh tổ rồi!"
Lý Long Xuyên ngăn không được ý cười, rõ ràng cực kỳ hài lòng với Khâu Sơn Cung vừa mới có được này. Khương Vọng không thể nghi ngờ chính là đối thủ mạnh mẽ tương đương hắn ta, làm cho hắn ta vui sướng thử dây cung vài lần.
Lúc này, Lý Long Xuyên cũng buông thả một chút xa lạ trước đó, cười sang sảng nói: "Trước đó trà vị chưa tận hứng, chọn ngày không bằng trùng ngày, chúng ta đi Hải Đường Xuân..."
"Khu!"
Lại là một tiếng ho khan cứng nhắc của Hứa Tượng Càn chen vào.
"Hải đường như trước, hồng phai xanh thắm!"
Lại nghe Hứa Tượng Càn thở dài nói: "Xuân tàn chính là mộ, thật sự làm cho con người ta sầu não"
Giữa lúc Lý Long Xuyên còn đang say sưa thử cung, lúc này tâm thần hắn ta vừa từ trong trận chiến thoát ra, mới có thể chú ý tới bên ngoài trận đấu.
Hắn ta vừa nghe Hứa Tượng Càn ra vẻ ta đây như thế, trong lòng cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Lúc Lý Long Xuyên quay đầu lại, đã bày ra dáng vẻ tươi cười hết sức sáng sủa hồn nhiên: "Tổ mẫu! Sao hôm nay tổ mẫu lại rảnh rỗi tới xem tôn nhi luyện võ vậy!"
Thiếu niên oai hùng kia vừa dùng tay làm động tác mời ra hiệu cho Khương Vọng vừa bảy ra vẻ mặt vui vẻ đi tới bên cạnh Lý lão thái quân.
Trong mắt lão thái thái ẩn chứa ý cười, lại cố ý hừ lạnh một tiếng: "Lão thân thì suốt ngày nhàn rỗi, ngược lại tôn nhi cháu thì hiếm khi được rảnh rỗi đúng không?"
"Sao lại thế được chứ?" Lý Long Xuyên đi tới gần đây, cực kỳ tự nhiên vừa lôi kéo tay kia của lão thái thái vừa giới thiệu Khương Vọng: "Bà nội, đây là bằng hữu mới của tôn nhi!"
Khương Vọng hết sức đoan chính hành lễ: "Vãn bối Khương Vọng, vấn an lão phu nhân"
"Ngoan" Lý lão thái quân cười nói: "Vừa nhìn đã biết là một đứa nhỏ có tiền đồ rồi"
"Đệ của chúng ta đang ở cuối mùa thu lại đi thương tiếc cho mùa xuân, đúng là văn nhân phong nhã ấy nhỉ!"
Trong giọng nói lạnh lùng kia chứa đựng xa cách, nhưng không hiểu sao ngược lại như khiến cho trong lòng người ta càng muốn thân cận.
Khương Vọng nương theo tiếng nói nhìn lại, tức thì nhìn thấy một vị mỹ nhân giống như ngọc băng điêu khắc mà thành, trong suốt sáng trong, mặt mày sáng sủa nhưng lại hơi lộ ra một chút ý lạnh.
Lời này đúng là chế giễu Hứa Tượng Càn ứng cứu tình huống không được cao minh, thứ nhất bây giờ đang là mùa thu, hắn ta lại đi thương tiếc cho mùa xuân cũng quá xa xôi rồi, thứ hai Lý gia nhiều thế hệ tướng môn, Lý Long Xuyên lại không hề có cái gì gọi là khí chất văn nhân cả.
Lý Long Xuyên thì lại giống như không hề nghe thấy, chỉ lên tiếng giới thiệu với Khương Vọng: "Đây là gia tỷ, Lý Phượng Nghiêu"
Khương Vọng cũng thi lễ nói: "Chào Lý cô nương"
Lý Phượng Nghiêu cũng gật nhẹ đầu: "Công tử đa lễ"
"Được rồi" Mặc dù lão thái thái thỉnh thoảng cũng sẽ dạy dỗ hắn ta, nhưng lại không dạy dỗ cháu nhỏ quá mức nghiêm khắc.
Từ xưa đến nay ngăn cách các thế hệ thân thiết chính là "thiên gia yêu con trưởng, dân chúng yêu con trai út"
Bàn tay mọc đầy nếp nhăn lan rộng vỗ nhẹ lên cánh tay của Lý Long Xuyên, hiền lành nói: "Người trẻ tuổi các cháu tự mình chơi đi, lúc này không cần đi theo giúp lão bà tử ta đâu"
"Cháu cũng không chơi quá lâu ở bên ngoài đâu mà!"
Ngày thường Lý Long Xuyên là một tiểu tử tài giỏi anh tuấn uy vũ, ngược lại ở trước mặt Lý lão thái quân có vẻ như rất quấn quýt: "Cho dù tôn nhi có ra ngoài thì vẫn luôn nhớ tới tổ mẫu ở trong nhà, không biết tâm trạng của ngài ra sao. Tôn nhi thật sự muốn ở trong viện này cả ngày, đi bồi tổ mẫu một chút!"
"Lý huynh muốn phụng bồi lão thái quân thật sự rất tốt, đã vậy chúng ta đi về trước nhé!" Hứa Tượng Càn tận dụng mọi thứ.
Cái tên nhóc to xác này! Sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy chứ! Ta đây chỉ đang ra sức dỗ dành lão thái thái thôi mà, ngươi thì ngược lại, nói bỏ mặc là bỏ mặc ư?
Trong lòng Lý Long Xuyên tức giận, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười nói: "Vậy Hứa huynh đi đường chậm một chút, xin cẩn thận ngựa bì)
xe:
Hắn ta dụng tâm ra sức nhấn mạnh hai chữ "cẩn thận"
"Khách khí rồi!" Hứa Tượng Càn giống như nghe mà không hiểu, nhanh chóng lôi kéo Khương Vọng: "Vậy lão thái quân, Phượng Nghiêu tỷ tỷ, chúng ta đi trước đây, ngày khác lại tới thăm viếng!"
Lý Long Xuyên vội la lên: "Để ta đưa tiễn hai vị bằng hữu"
Hứa Tượng Càn không hề lưu tình chút nào đẩy hắn ta trở về: "Không cần không cần, cũng không phải lần đầu tiên ta tới! Biết đường đi mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận