Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3787

Chương 3787
Khương Vọng sửng sốt một chút, vô thức muốn tránh né, nhưng tận sâu trong lòng lại không nỡ.
Rõ ràng là Diệp Thanh Vũ mới là người nhào vào trong ngực hắn, nhưng hắn lại cảm nhận được chính mình mới là người được ôm. Hắn có thể cảm nhận được bàn tay Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của mình, ôn nhu đến thế. Hắn nghe thấy Diệp Thanh Vũ thì thầm bên tai hắn: "Không sao rồi, không sao rồi tiểu Khương, đừng buồn nữa ..."
Hắn chậm rãi ôm chặt lấy nàng, cúi đầu vùi mặt vào bả vai Diệp Thanh Vũ.
Vào màn đêm Vân Triều Tiết mỹ lệ nhất trên thế gian này, vị anh hùng Nhân tộc đã thành công trở về từ Yêu giới, vị chiến binh Nhân tộc đã chiến đấu trong cuộc chiến đẫm máu ở Mê giới, vị có thành tựu quân sự cao nhất trong thế hệ những người trẻ tuổi đồng lứa ở hiện thế, vị thiên chi kiêu tử thu hút ánh nhìn của tất cả thiên hạ... lại im lặng rơi lệ giống hệt như một con chó nhỏ bị thương.
Lần này ở Mê giới, hắn đã mất đi quá nhiều thứ!
Mất đi hết lần này đến lần khác!
Ba ngàn giáp sĩ đã trả giá bằng mạng sống, hai trăm thân vệ trung thành tận tâm, Phương Nguyên Du luôn luôn theo hắn như hình với bóng, Cật Yến Như, người hắn mới gặp mặt lần đầu nhưng đã ở bên nhau từ rất lâu, Dư Bắc Đấu, người vừa là thầy vừa là bằng hữu...
Nhưng hắn có thể khóc lóc trên chiến trường tranh đấu giữa Hải tộc và Nhân tộc hay sao?
Hắn có thể tỏ ra bi thương trên Thiên Nhai Đài hay sao?
Liệu một người như hắn, một người đã gánh trăm ngàn mạng người trên vai, người lưng đeo huyết hải thâm thù như hắn, có thể tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác hay sao?
Đôi khi hắn kiên cường giống như một biểu tượng được khắc lên mình hai chữ 'kiên cường'.
Nhưng không phải là hắn thật sự sẽ không cảm thấy đau khổ hay buồn bã!
Hắn kiên cường là bởi vì hắn chỉ có thể kiên cường.
Hắn chịu đựng bởi vì hắn chỉ có thể chịu đựng!
Cái đêm hắn bước ra khỏi thành Phong Lâm ấy, hắn đã tự nói với bản thân mình rằng, con đường sau này, hắn chỉ có thể tự mình bước đi.
Bây giờ người ta đều nói Khương Vọng kết giao khắp thiên hạ, nhất hô bách ứng tất cả hào kiệt.
Nhưng người thiếu niên tóc trắng bước ra khỏi thành Phong Lâm khi ấy, trong tay quả thật chỉ có một thanh kiếm sắt vô cùng bình thường, một trái tim tràn đầy hận thù, một cơ hội có thể cách xa hàng ngàn dặm mà hắn không biết liệu mình có thể thực hiện được hay không, và một người muội muội ruột thịt mà hắn sẵn sàng bảo vệ bằng cả tình mạng của mình.
Thế đạo này... đã từng cho phép hắn yếu đuối hay sao?
Diệp Thanh Vũ không nghe thấy tiếng khóc của Khương Vọng, nhưng hõm vai của nàng lại chứa đựng những giọt nước mắt của Khương Vọng.
Nó cũng chứa đựng sự kiệt sức, bất bình, buồn bã và đau khổ tuôn trào như thác lũ...
Nàng vẫn nhớ cú đá bất ngờ từ phía Khương Vọng khi nàng còn luống cuống tay chân vào lần đầu tiên gặp mặt.
Nàng vẫn còn nhớ sự nghi ngờ nhân sinh của người thiếu niên từ tiểu thành chảy dài trên trang giấy thư.
Nàng đã từng nhìn thấy bóng lưng cô độc của Khương Vọng đi xuống Vân thành.
Nàng đã từng chứng kiến phong tư đoạt được quán quân trên Quan Hà Đài của Khương Vọng.
Nàng đã từng chờ đợi hắn trên chiến trưỡng Võ Nam tràn đầy máu lửa, nàng cũng đã từng chờ đợi hắn qua từng bức thư liên tục gửi đi trong suốt năm năm trời.
Mà hôm nay, nàng đã ôm hắn vào lòng.
Người nàng ôm chính là người thiếu niên đang co ro sợ hãi trong rừng phong lá đỏ như lửa, không biết hôm nay là ngày nào, không biết con đường phía trước ra sao.
Lẽ ra nàng sớm nên ôm lấy hắn.
"Khụ!"
Một tiếng ho nhẹ, không hề gây ra tiếng động gì ồn ào trong đêm dài.
Nhưng khi vang lên bên tai Khương Vọng, âm thanh đó lại như đất lở núi đổ, inh tai nhức óc.
Những cảm xúc mong manh yếu ớt vỡ tan trong phút chốc, khi hắn ngẩng đầu lên thì lại là một thiên kiêu với thần thái phấn chấn.
Hắn đỡ lấy bả vai của Diệp Thanh Vũ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Khương An An, người đang quẹo từ trong góc tung tăng chạy đến, bỗng nhiên đứng đơ ra ngay tại chỗ trợn to hai mắt —— hắn vốn tưởng rằng người tới là vị Diệp Đại Chân Nhân, bởi vì tiếng ho nhẹ suýt chút nữa đã công phá Quan Tự Tại Nhĩ kia rõ ràng là thanh âm của Diệp Đại Chân Nhân.
Hai người bọn họ như chim sợ cành cong, ngay lập tức tách nhau ra.
Diệp Thanh Vũ có chút lúng túng sửa sang lại ống tay áo.
Khương Vọng đánh đòn phủ đầu trước: "Khương An An! Muộn thế này rồi sao muội còn không đi ngủ? Không biết làm như vậy thì không thể cao lên được hay sao? Sáng mai muội còn có thể dậy để đi học buổi sáng không?"
Khương An An rõ ràng là bị bối rối trước bộ ba câu hỏi này, trong lúc nhất thời quên mất chính mình muốn nói cái gì, đáng thương nói: "Hôm nay là Vân Triều Tiết mà, ngày mai còn phải dậy sớm đi học hay sao?"
Khương Vọng còn đang dùng sự uy nghiêm của gia trưởng để làm ra một tràng không giảng đạo lý, thì hắn nhìn thấy Xuẩn Hôi không biết từ nơi nào lao tới.
Cái con chó ngốc mà hắn mua từ một hộ nông gia bình thường năm đó, vừa nhìn thấy hắn, thì bốn cái chân ngắn cũn cỡn đã chạy như tạo ra huyễn ảnh. Nó lao tới trước mặt hắn, điên cuồng quấn quanh chân hắn, điên cuồng nhảy lên nhảy xuống và vẫy đuôi xoay vòng vòng.
"An An à." Diệp Thanh Vũ cuối cùng cũng vuốt thẳng những nếp nhăn không tồn tại trên tay áo: "Không phải là Vương Nguyệt Nhi nói muội buồn ngủ, rồi đưa muội đi ngủ rồi hay sao, sao muội còn chạy ra đây thế này?"
Khương An An quen thuộc đi vào trong, mũi nhăn lại nói: "Muội đã nói là muội không buồn ngủ muội không buồn ngủ rồi, muội muốn đợi ca ca, nhưng không hiểu sao tiểu Vương sư tỷ cứ nhất quyết nói muội buồn ngủ rồi, còn nhất quyết kéo muội đi ngủ trong phòng của tỷ ấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận