Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1712: Đi trước một mình (2)

Chương 1712: Đi trước một mình (2)
Nghĩ đến, ở trước mặt Hoàng Xá Lợi có bốn thần thông trong người, bất kỳ kẻ nào cũng phải dốc hết sức lực ứng đối, không có khả năng có điều giữ lại.
Khương Vọng không muốn bỏ lõ bất kỳ chi tiết gì trong một hồi chiến đấu như vậy.
Triệu Nhữ Thành dùng tên giả là Đặng Kỳ tất nhiên đã phát hiện ra Khương Vọng chú ý tới y, chẳng qua y không dao động.
Hôm nay là bước đầu tiên trong quyết định trả lễ của y. Lễ mà y sắp trả quá lớn, đối tượng mà y phải trả quá quyền lực, y tuyệt đối không muốn Khương Tam ca chân thành kiên nghị kia bị liên lụy.
Cho nên y ngược lại tỏ vẻ xa cách.
Kỳ thật khi Khương Tam ca hỏi y có nhận ra huynh ấy hay không, làm sao y có thể không cảm nhận được giọng nói run rẩy và sự mong chờ trong câu hỏi kia? Y làm sao có thể không muốn học theo Đỗ Lão Hổ nói to.
"Tất nhiên là nhận ra! Ngươi cháy thành tro, lão tử cũng nhận rat Nhưng mà y không thể.
Trên đời mỗi người đều có con đường của mình, rất nhiều lúc chỉ có thể tự mình đi.
Bước lên Diễn Võ Đài, đứng yên.
Triệu Nhữ Thành lẳng lặng nhìn đối thủ.
Đi đến một bước này, suy nghĩ trong lòng y cũng chỉ có giành thắng lợi.
Khi đối mặt với thiên kiêu xuất chiến đại biểu cho quốc gia bá chủ ở Quan Hà Đài, nếu trong lòng còn có suy nghĩ nào khác ngoại trừ muốn giành thắng lợi, bất kể là che giấu dáng vẻ hay là việc khác... thì tuyệt đối không có khả năng thắng lợi.
Tâm trạng của hai người cùng đứng ở trên Diễn Võ Đài hoàn toàn khác nhau.
So với Triệu Nhữ Thành tâm trạng nặng nề, rõ ràng Hoàng Xá Lợi ung dung hơn nhiều.
Nàng bước từng bước đi lên Diễn Võ Đài, đầu tiên là nhìn xem mỹ nhân đệ nhất Dạ Lan Nhi của Sở quốc.
Tốt lắm, đang chú ý ta.
Lại nhìn xem Trọng Huyền Tuân ở vị trí chuẩn bị chiến đấu của Tề quốc.
Rất tốt, đang chú ý ta.
Tiếp theo còn thuận tiện nhìn Khương Vọng đứng yên dưới Diễn Võ Đài.
Rất tốt, cũng đang chú ý ta.
Tiếp theo là Tạ Ai của Tuyết quốc.
Hoàng Xá Lợi đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Triệu Nhữ Thành Nhãi ranh, người chết chắc rồi!
Trên vị trí chờ chiến đấu, Kiêu Ky Đại Đô đốc Hạ Hầu Liệt ấn trán, than thở nói: "Đứa trẻ này quả thực giống cha của nó! Sao mà khiến người ta phiền lòng lo lắng đến thế? Đã tới trận bán kết rồi mà đầu óc không biết suy nghĩ lung tung cái gì!"
Vẻ mặt Mộ Dung Long Thư lạnh lùng như cũ: "Nghĩ cái gì không quan trọng, thậm chí làm cái gì cũng không quan trọng. Có thể thắng hay không mới quan trọng. Thắng rồi thì nói "không câu nệ tiểu tiết, tùy tiện tiêu sái" Thua rồi mới gọi là "tự cao tự đại, N9 rước khổ vào người"
Bàn tay ấn bóp trán của Hạ Hầu Liệt càng thêm nặng nề.
Mộ Dung Long Thư cái gì cũng tốt, chỉ có làm cái gì cũng quá nghiêm túc. Ta thuận miệng phàn nàn một câu, ngươi tùy tiện nghe là được rồi, cần gì phải phân tích cho ta nghe?
Tuy nói trận đấu trên Quan Hà Đài như cuộc chiến giữa các quốc gia, cần phải nghiêm túc liều mạng, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm túc như thế chứ... Hiện tại là thời gian xem trận đấu, chúng ta cũng chỉ đang nói chuyện phiếm thôi!
Người trẻ tuổi hiện nay thật là thành thực cứng nhắc, quả thực quá không thú vị. Vẫn là mấy ông bạn già càng thú vị. Nếu là Hoàng hòa thượng ở đây, nói không chừng...
Nghĩ tới "Hoàng hòa thượng", Hạ Hầu Liệt thả tay đang ấn trán xuống, lắc đầu phản bác nói: "Không đúng, nếu Hoàng hòa thượng ở đây, Hoàng Xá Lợi mà thắng thì sẽ gọi là "phong thái của cường giả, bản sắc của thiên kiêu", nàng ta mà thua thì sẽ nói "đã dốc hết sức, còn muốn như thế nào nữa".
Mộ Dung Long Thư yên lặng ngẫm nghĩ một lúc, quả thực không có cách nào không đồng ý lời này. Vẫn là Đại Đô đốc càng có kiến giải Hai người này nói chuyện sôi nổi.
Trung Sơn Vị Tôn ở một bên không nói gì.
Tuy rằng hắn ta được dốc sức trị liệu không tiếc giá nào, hiện đã khỏi thương.
Nhưng ngực hắn ta vẫn âm thầm đau đớn...
Mỗi một câu đều giống như đao nhọn đâm vào ngực hắn.
Cớ gì cùng là người nhưng không cùng mệnh!
Hai nước Kinh, Mục làm hàng xóm nhiều năm, trong lịch sử có lúc "tập trung hỏa lực ở biên giới, thể giết nước kia", cũng có lúc là "thông gia của nhau, huynh đệ láng giềng hòa thuận".
Hợp tác và đấu tranh đều chưa từng biến mất, ngược lại quan hệ trở nên rất phức tạp.
Bởi vì có sự tồn tại của Hoang Mạc và sự uy hiếp của "Ma", con đường sinh tử dài dằng dặc cần hợp tác phòng ngự. Chiến tranh lớn là không xảy ra nhưng cùng ở Bắc Vực, cùng là quốc gia bá chủ, hai nước không thể tránh được có xung đột về ích lợi.
Tất nhiên, đa số là các nước nhỏ phụ thuộc đánh nhau tơi bời khói lửa, bản thân hai nước Kinh, Mục đều cố gắng kiềm chế.
Có điều cạnh tranh lẫn nhau ở trên Quan Hà Đài cũng là việc hợp tình hợp lý.
Ngày thường không có cơ hội chính đáng để ra tay như thế này.
Nhân dân hai nước đều rất mong chờ trận đấu này. Rốt cuộc ai mới là mạnh nhất Bắc Vực, bọn họ tranh cãi nhiều năm như thế, tóm lại phải có một vài chiến tích thực tế để chứng minh.
Tuy rằng trận đấu trong Hoàng Hà Hội không thể hoàn toàn đại biểu cho lực lượng quốc gia, nhưng trên một trình độ nào đó, quả thật là biểu hiện của tiềm lực tương lai.
Thiên kiêu đệ nhất các quốc gia tới đây chiến đấu, bọn họ không chỉ đại biểu cho bản thân, còn đại biểu cho đám người cùng thế hệ phía sau bọn họ, những người trẻ tuổi bị họ đánh bại.
Hách Liên Vân Vân nhìn Hoàng Xá Lợi trên Diễn Võ Đài, có thành kiến rất lớn đối với mỹ nhân có nước da rám nắng đến từ nước khác. Tuy rằng hai người trên đài đang giằng co, nhưng nàng ta luôn cảm thấy ánh mắt của Hoàng Xá Lợi đến từ Mục quốc giống như muốn ăn luôn Nhữ Thành!
Đáng giận, luôn có điêu dân muốn cướp Nhữ Thành của bản điện hạt Nàng ta ngồi ở đây, ngoài mặt sóng yên biển lặng, trong lòng sóng to gió lớn.
Lúc này nữ ni áo đen ngồi bên nàng ta hỏi ra tiếng: "Vân điện hạ, không biết Đặng Kỳ này là người phương nào? Xem hắn ta có thủ đoạn phong phú, hẫn là đến từ tông môn có tiếng, nhưng tiểu ni trước kia chưa từng nghe thấy tin tức của hắn ta"
Hách Liên Vân Vân cho rằng bản thân là một cô gái lòng mang chí lớn, phân chia rõ cảm tình và sự nghiệp.
Cho nên sóng gió trong lòng lập tức bình ổn lại.
Không hề di chuyển tầm mắt, chỉ bình thản hỏi: "Làm sao, Tẩy Nguyệt Am có hứng thú với hắn ta?"
Vũ Văn Đạt ngồi cách hai người hơi xa, ngoài mặt không chút biểu tình nhưng lại dựng lên lỗ tai hóng chuyện. Hắn ta là huynh đệ tốt của Triệu Nhữ Thành, đương nhiên rất quan tâm việc Vân điện hạ và bằng hữu của nàng thảo luận về Triệu Nhữ Thành như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận