Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2131: Cộng tế (1)

Chương 2131: Cộng tế (1)
Bà ta nhìn về phía Khương Vô Ưu đang đứng cạnh linh cữu, bình tĩnh hỏi: "Vô Ưu, là như vậy sao?"
Từ xưa nhà đế vương khó có thân tình.
Bà ta là Hoàng hậu Đại Tề cao quý, từ trước đến nay đều hạn chế anh trai và cháu trai của mình lại, không cho bọn họ gây chuyện thị phi. Dù lần trước Hà Chân bị Bắc Nha tóm lại bởi vì phóng xe trong phố phường sầm uất, bà ta cũng không dự định ra mặt cứu người.
Bởi vì bà ta biết, coi như bà không hề làm gì cả, thế nhưng quan hệ giữa bà và Hà Chân vẫn ở nơi đó. Bắc Nha nhiều nhất cũng chỉ làm việc theo quy định, tuyệt đối không dám làm quá đáng quá. Những thủ đoạn có thể ăn người kia, sẽ không thực thi trên người Hà Chân.
Mà nếu như bà ta ra mặt cứu Hà Chân, sẽ bị gièm pha là xúc phạm luật lệ Đại Tề, như vậy mới là mở ra lồng ác ma. Sẽ chỉ thả ra lòng tham lam vô độ của cha con Hà Chân. Một phần thương tiếc của bà ta, sẽ bị Hà Phú coi là sự ủng hộ vô hạn.
Từ trước tới nay bà ta đều là một người rất tỉnh táo, rõ ràng việc Hà gia có thể thay thế Ân gia, ngoài Khương Vô Hoa ra, cũng bởi vì Hà gia vừa lúc không có bất cứ nền tảng nào, có thể để Thiên tử yên tâm.
Bà ta cũng luôn kiềm chế việc bành trướng thế lực của Hà gia, rất rõ ràng Khương Vô Hoa mới là nền tảng duy nhất của bản thân. Năm đó nhà ngoại Ân gia của Khương Vô Lượng lừng lẫy như thế nào, hiện tại lại như thế nào đây?
Thế nhưng là...
Hà Phú là anh trai duy nhất của bà ta, vì không tạo thêm phiền phức cho Thái tử, không dám cầu chức quan, không dám cầu tước vị, thậm chí khi kiếm thêm thu nhập, cũng là vừa nghe thấy có gió thổi cỏ lay nào đều thu tay lại ngay lập tức.
Hà Chân lại là con trai duy nhất của anh trai bà, hơn ba mươi tuổi vẫn tầm thường, cả ngày đều ra vào gánh hát. Mặc dù Hà Chân không có bản lĩnh gì, thế nhưng vẫn có rất nhiều người bất tài trong thiên hạ này lại có thể chiếm được chức quan béo bở, thế nhưng gã lại không thể dính vào bất cứ thứ gì, không phải cũng là do Thái tử liên lụy hay sao?
Mặc dù Hà hoàng hậu không nói gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh trai ngày càng già nua, làm sao có thể không chút thương tiếc nào được chứ?
Nếu như Hà Chân phạm tội gì thì cũng thôi đi, hôm nay chỉ là nói vài câu, giọng nói hơi lớn mà thôi, thế mà Khương Vô Ưu lại xua đuổi gã như heo chó, thật sự là quá đáng!
Cũng quá không nể mặt Hoàng hậu Đại Tề này đi!
Hôm nay bà ta cũng không định bỏ qua một cách dễ dàng, một là muốn xác lập tôn nghiêm Hoàng hậu Đại Tề, hai là thật sự có bất mãn, ba cũng là thăm dò chỗ dựa của Khương Vô Ưu.
Bà cũng muốn hỏi xem, Khương Vô Ưu muốn làm gì.
Đã bị nhắc tới tên, Khương Vô Ưu cũng không thể tiếp tục mắt điếc tai ngơ, xoay người lại, hành lễ với Hoàng hậu, nói: "Mẫu hậu."
"Miễn lễ đi." Hà hoàng hậu đưa tay cản lại, lại không chịu bỏ qua vấn đề kia: "Nói với mẫu hậu xem, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Vô Ưu?"
Mặc dù giọng nói không nghiêm khắc, thế nhưng bầu không khí trong linh đường bỗng biến thành áp lực lên.
"Được rồi, mẫu hậu." Khương Vô Hoa lên tiếng hòa giải: "Hôm nay là Thập Nhất đệ..."
"Ta hỏi con sao, Thái tử?" Hà hoàng hậu cũng không quay người lại, thế nhưng Thái tử vẫn im miệng.
Tâm trạng lúc này của Hà Chân, vừa thấp thỏm lại hưng phấn.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Cuối cùng Hoàng hậu cũng ra mặt giúp gã một lần!
Vẫn lại tại trước mặt Cung chủ Hoa Anh Cung!
Đây là thời điểm nhân sinh bắt đầu đi lên đỉnh cao sao?
Nhìn khắp thành Lâm Tri, về sau ai còn dám chọc giận Hà đại gia này nữa?
Thế nhưng loại tâm trạng thấp thỏm cùng hưng phấn này, rất nhanh bị một chậu nước lạnh tạt tắt.
Khương Vô Ưu chỉ liếc nhìn gã, nói: "Vậy thì gã đừng có cút, ở lại nơi này, chờ đợi làm bẩn mắt phụ hoàng đi."
Tổng quản thái giám Phùng Cố vẫn ngồi quỳ chân tại ngoài điện Trường Sinh Cung, không nhúc nhích giống như một bức tượng.
Khương Vô Hoa im lặng, Hà Chân cứng người lại.
Ngay cả Khương Vô Dung vẫn luôn khóc sụt sùi bên cạnh linh cữu cũng ngẩn người, quên rơi lệ.
Đôi mắt Khương Vọng giật giật.
Tam hoàng nữ nói rằng trước kia tính tình của nàng thật không tốt, lời này đúng là quá khiêm nhường rồi...
"Vô Ưu, con thật đã trưởng thành rồi."
Hà hoàng hậu nói với giọng lạnh lùng, quay đầu lại, nhìn về phía Hà Chân: "Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?"
"Hả?" Hà Chân hoàn toàn không phản ứng lại được.
Hoàng hậu không lộ ra bất cứ vẻ mặt giận giữ nào, chỉ nói với giọng bình thản: "Cung chủ Hoa Anh Cung bảo ngươi cút, ngươi không nghe được sao?"
Khương Vô Hoa vỗ nhẹ lưng Hà Chân, an ủi: "A Chân, đệ về trước đi."
Hà Chân gục đầu xuống.
"Thảo dân... cáo lui."
Gã thất hồn lạc phách đi ra ngoài, khi thấy mấy đại nhân vật dừng ở nửa đường, theo thứ tự là thống soái Xuân Tử quân Tào Giai, thống soái Tù Điện quân Tu Viễn, cùng với Triều nghị đại phu Trần Phù.
Rõ ràng những đại nhân vật này nhận ra chuyện vừa xuất hiện trong linh đường, lại không muốn dây vào phiền phức nhà hoàng gia, cho nên tạm thời dừng bước tại nơi đây.
Hà Chân lại càng khó chịu hơn.
Thậm chí gã còn cảm thấy, tất cả mọi người ngồi trên bàn tiệc đều đang âm thầm chế giễu gã...
Ai sẽ không cảm thấy buồn cười chứ?
Thế nhưng gã có thể làm gì?
Gã chỉ có thể chôn đầu thấp hơn nữa mà thôi.
...
...
Trong linh đường, Khương Vọng duy trì im lặng.
Hắn phát hiện hình như bản thân mình tới hơi sớm, hiện tại ở trong linh đường, hầu như đều là Hoàng tộc, chỉ mỗi hắn là người ngoài, khá là câu nệ khó chịu.
Có lẽ không nên giễu cợt Trọng Huyền Béo, cố ý tới trước một bước, cũng không có được cái gì tốt cả...
Ở nơi này nhìn Hoàng thất bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, nói cái gì cũng không tốt, không nói cái gì cũng không ổn, thực sự là khó khăn mà.
Khi Khương Vô Hoa đi tới, lại là đưa tới một ánh mắt trấn an.
Cạnh y là Thái tử phi Tống Ninh Nhi, là một cô gái đoan trang hiền hậu, gương mặt ngẩng cao, từng cử chỉ đều có khí chất. Thế nhưng tính cách hẳn không cứng nhắc. Khi nhìn về phía Khương Vọng - nhân vật phong vân thế hệ trẻ tuổi này, ánh mắt khá hiếu kỳ.
Khương Vọng lại không hiếu kỳ đối với Thái tử phi, chẳng qua là cảm thấy khuôn mặt của Thái tử phi, cùng với gương mặt của Khương Vô Ưu, có gì đó không giống lắm, thế nhưng không nói nên lời điểm nào không giống.
Vẻ mặt Hoàng hậu không thay đổi đi về phía trước, dáng vẻ ung dung, mắt phượng mang uy.
Cung nữ thái giám theo hầu đều ở bên ngoài điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận