Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 699: Định Phong Châu (2)

Chương 699: Định Phong Châu (2)
Ngay vào lúc nảy.
Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, một kiếm quang thật lớn phụt ra.
Hắn cắt qua túi da của con sâu khổng lồ ngay đương trường.
Ba con dị thú đều cả kinh.
Chỉ thấy một thanh kiếm xuất hiện trong tầm nhìn của chúng nó, mũi kiếm đâm thẳng tới, lập tức nâng một viên châu màu xanh lá từ trong cơ thể con sâu khổng lồ ra.
Ngay sau đó...
Phanh phanh phanh bang bang!
Cả người và kiếm mang thanh châu, hóa thành một Diễm Lưu Tỉnh lao cực nhanh đi xa.
Ba con dị thú đều kinh ngạc sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì.
Con rết chân vàng có tốc độ nhanh nhất, hàng trăm cái chân vung vẫy trên không trung, lập tức hóa thành kim quang.
Con cóc màu vàng nâu theo sát phía sau, chân sau giẫm một cái trên mặt đất, lập tức tạo ra một cái hố to. Tốc độ bắn ra không hề chậm hơn con rết chân vàng kia quá nhiều.
Chỉ có con bò cạp đuôi trắng còn dừng lại tại chỗ một lúc, đại khái là tốc độ thật sự không phải điểm mạnh của nó. Hình như nó đã tiếp nhận hiện thực, chỉ nhẹ nhàng mà nhảy lên một cục huyết nhục đã không còn nhận ra là quái vật nào, cúi đầu chậm rãi gặm cắn.
Kim quang bao lướt qua trời cao.
Thịch thịch thịch.
Con cóc màu vàng nâu khổng lồ nhảy một cái tạo thành hố cát, giây lát sau đã lướt xa.
Lúc này Khương Vọng mới thò đầu ra từ hố cát - Nặc y này dùng thật tốt.
Lúc này hắn mới có tâm tình nghiên cứu chiến lợi phẩm vừa mới đoạt được.
Đây là một viên châu có kích thước chừng một phần ba nắm tay, nắm trong tay cực kỳ bóng loáng, màu của nó là xanh thẫm xen lẫn một chút mây trắng, trông cực kỳ mỹ lệ.
Mà hiệu quả của nó...
Khương Vọng tùy tiện bấm tay niệm chú, tụ ra một lưỡi gió, từ xa tới gần, bổ về hướng bản thân.
Khương Vọng nắm hạt châu này, không tránh không né.
Lưỡi gió kia tới gần trước người rồi bỗng nhiên im hơi lặng tiếng tan đi.
Khương Vọng không có thành tựu gì trong đạo thuật hệ Phong, nhưng hắn thi triển tất cả đạo thuật hệ Phong từng học một lần đều không thể phát huy tác dụng trước mặt hạt châu này.
Nó là tinh hoa bên trong con sâu khổng lồ kia, kế thừa thiên phú của nó, sự khống chế đối với nguyên lực hệ Phong vượt mức bình thường.
Đây là pháp khí trời sinh, có thể gọi trực tiếp là Định Phong Châu.
Tuyệt đối là thứ tốt.
Nhưng Khương Vọng cũng không yêu thích không buông tay gì, chỉ tiện tay cất nó đi, dựng ngón tay lên gọi ra Truy Tư Thảo hình dạng sương khói ra.
Hắn là một người có mục tiêu kiên định, đương nhiên sẽ không vì một trận bão cát, vì một chút thu hoạch mà từ bỏ mục tiêu phía trước.
Ngay từ lúc những người Điền gia đi ngang qua, hắn đã thu gom khí tức của bọn họ, hơn nữa đặc biệt chọn mấy người thực lực yếu kém, lúc này truy tung sẽ tiện hơn rất nhiều.
Truy Tư Thảo dạng sương khói ngừng nghỉ một hồi, sau đó thì chỉ ra phương hướng.
Để tránh bị lừa gạt, ngay sau đó Khương Vọng cũng sử dụng Truy Tư đối với mấy người khác, cuối cùng hướng chỉ đến đều nhất trí.
Lúc này hắn mới nhích người cấp tốc đuổi theo.
Lúc này trong đội ngũ Điền gia.
Bọn họ đang bôn ba đi thẳng, đi theo lộ tuyến Điền An Bình đã sớm quy hoạch sẵn.
Dọc đường nếu gặp phải nguy hiểm cũng được bọn họ lần lượt hóa giải.
Tất cả thủ đoạn mà Điền An Bình chuẩn bị vì bọn họ đều hoàn mỹ mà đối phó được những nguy cơ này.
Cho dù trong lòng căm ghét sợ hãi cái tên kia đến mức nào, họ cũng không thể không thừa nhận là y cường đại.
"Không biết tại sao trong lòng ta có một dự cảm không lành, giống như có cái gì bị bỏ qua vậy" Trong lúc tiến lên, Điền Thường bỗng nói.
"Thôi đi" Điền Dũng vẫn luôn không quá phục gã lên tiếng: "Cũng sắp đến đích rồi còn dự cảm cái rắm"
Nữ tu giả duy nhất trong đội là Lưu Tư thì trấn an: "Đừng nghĩ nhiều, chuyên chú vào chuyện trước mắt. Đã đến nơi đây rồi thì còn có thể có chuyện gì? Cho dù bị ngươi xem nhẹ thì hắn cũng không có khả năng xem nhẹ:
"Hắn" mà Lưu Tư nói đến tất nhiên là chỉ Điền An Bình đã lập kế hoạch trước tất cả mọi chuyện trong thế giới ẩn tỉnh này.
Vì thế Điền Thường trầm mặc.
Cho dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng gã không thể không nhìn thẳng vào suy nghĩ trong lòng mình.
Ai cũng có khả năng phạm sai lầm, bao gồm chính gã.
Con quái vật kia... Lại gần như không có khả năng sai.
Sau cát vàng lại là cát vàng, cuộc bôn ba khiến người ta khó có thể chịu đựng rốt cuộc cũng tới điểm cuối.
Điền Thường liếc mắt một cái đã thấy được ốc đảo kia.
Cỏ xanh tươi tốt phủ đầy khắp nơi, chúng quay quanh một mặt hồ như gương sáng, theo gió mà phất phới.
Trong phạm vi tầm nhìn cũng không có cây cối, nhưng những ngọn cỏ đó đều cao đến đầu gối.
Trong sáng long lanh, không giống như đang ở biển cát, mà như ở một vùng sông nước nào đó - Nếu như không nhìn gì đến cát vàng bên ngoài.
Mặt hồ có hình tròn, giống như một mặt gương chiếu rọi không trung.
Cỏ xanh bên ngoài vòng quanh cả mặt hồ, khóa mặt hồ đó ở chính giữa.
Mà ở ngoài cỏ xanh là một dòng cát đang chậm rãi chảy xuôi, xoay tròn vòng quanh mặt hồ.
Mà ngoài dòng cát chảy này còn có một dòng khác, nó cũng vây quanh mặt hồ, chỉ là hướng xoay tròn lại là ngược lại.
Dòng cát chảy cứ xoay tròn đan xen lặp lại như vậy, tổng cộng có đến chín dòng.
Độ rộng của mỗi một dòng cát chảy đều chừng ba trượng.
Bởi vì không ngừng mở rộng vòng quanh mặt hồ nên dòng cát chảy ngoài cùng chiếm phạm vi cực kỳ rộng.
Mọi người trong Điền thị ngừng lại ở ngoài dòng cát chảy đó.
"Cũng đã tới đích đến rồi, còn không trực tiếp đi vào sao?" Điền Dũng có chút không hài lòng, nhưng chung quy cũng không tự tiện hành động.
"Đi một trăm dặm thì mấu chốt nằm ở dặm chín mươi" Điền Thường nhìn mặt hồ kia mà nói: "Chín dòng cát chảy này nhìn có vẻ không đơn giản"
"Chúng ta phải đi qua như thế nào? Nơi này có nguy hiểm gì?" Lưu Tư hỏi:
"Người kia... Hắn nói như thế nào?"
"Ta cũng chỉ biết như các ngươi nhau thôi" Điền Thường lắc đầu: "Hắn không nói gì một mình với ta"
Khuôn mặt Lưu Tư chỉ có thể coi như bình thường, dáng người lại rất không tệ. Đôi mắt của Điền Dũng cứ ngó liên tục lên người nàng ta.
Nghe Điền Thường nói như vậy, nàng ta có chút sốt ruột: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Hoảng loạn cái gì? Hắn cũng chưa từng tới nơi này, sao có thể biết hết mọi chuyện chứ?" Điền Dũng cười nhạo, gã thật chướng mắt những người này, họ sợ hãi, chán ghét, nhưng gặp chuyện gì cũng ở lại vào Điền An Bình: "Lúc không có Điền An Bình hắn thì không phải Điền gia cũng là danh môn đệ nhất Đại Trạch hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận