Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2874 - Trời phù hộ (1)



Chương 2874 - Trời phù hộ (1)




Chương 2874: Trời phù hộ (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Doãn Quan nhìn khối thi thể già yếu này, nói: “Bị coi là heo chó để nuôi nhốt, cắt đứt tiền đồ và hy vọng của dân chúng, bất luận bên ngoài duy trì thể diện thế nào, sự đau khổ bên trong sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Lúc cần, thì đeo cho họ những chiếc vòng cổ đẹp đẽ, không phải là sự tôn trọng chân chính. Lúc rảnh thì chải lông vuốt tóc cho bọn họ, không phải là sự tôn trọng chân chính.
Thể diện chân chính là tự tôn, tự tôn chân chính là tự do, đương nhiên, hôm nay ta tới, cũng không phải muốn nói với các ngươi những thứ này.”
Doãn Quan dời mắt, nhìn Trịnh Triều Dương đã chán nản như chết, thuận miệng nói: “Ngỗ Quan, ông ta là của ngươi rồi.”
“Tốt… Tốt.” Giọng Ngỗ Quan vương khó nén vui mừng, biết đây chính là phần thưởng cho việc trước đó ông ta ra sức chống cự cự quy. Vẫy tay…
Quan tài màu đen phía sau tự động mở ra, thu Trịnh Triều Dương còn chưa chết vào trong.
Một cơ thể Thần Lâm còn sống, đương nhiên so với một thi thể có không gian hoạt động và tiền đồ hơn nhiều.
Quan tài màu đen được thu ra sau lưng ông ta, chỉ chấn động một cái, liền yên tĩnh.
Còn Doãn Quan bình tĩnh nhìn Triệu Triệt: “Ngươi hỏi, ta muốn làm gì?”
“Đơn giản là… năm đó trơ mắt nhìn Tăng Thanh bị ăn sạch, hạ quyết định, quyết tâm giết chết các ngươi.”
“Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”
Y lại lần nữa giơ tay lên, xa xa chỉ về hướng Triệu Triệt.
Triệu Triệt cắn răng nhìn y: “Cho nên ngươi căn bản không quan tâm đến quốc gia này, cũng không quan tâm đến dân chúng nơi đây. Trong mắt ngươi chỉ có thù hận hẹp hòi, và tự cao cực đoan, phải không!?”
Doãn Quan lười để ý đến, giữa năm ngón tay thon dài, đã hiện ánh sáng lục.
Triệu Triệt cụp mắt: “Hoặc là… Ngươi chỉ vì Mộc Tình?”
Khương Vọng đang lơ lửng trước người cự quy, chân mày dựng ngược.
Tô Mộc Tình!
Biểu muội của Doãn Quan!
Lúc đầu hắn và Hứa Tượng Càn, vì cứu Tô Mộc Tình, mới chống lại Triệu Triệt. Hắn đương nhiên nhớ được người này.
Hắn cũng biết rõ, người này đối với Doãn Quan mà nói, tương đối quan trọng.
Doãn Quan, Tăng Thanh, Tô Mộc Tình, ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt. Tăng Thanh cũng có thiện cảm với Tô Mộc Tình, nhưng Tô Mộc Tình lại thích Doãn Quan. Vì bù đắp cho Tăng Thanh, Doãn Quan cố ý thu mình, để Tăng Thanh thắng được chức thành chủ 27 thành. Chỉ là không ngờ, lần nhường đường này, lại đẩy Tăng Thanh vào miệng thú…
Có thể nói, sở dĩ lúc đầu Doãn Quan chọn đại náo khảo hạch Thánh Thú xong rồi rời đi, sở dĩ tạo nên Địa Ngục Vô Môn cũng không che giấu thân phận, chính là muốn Tô Mộc Tình ở Hữu quốc được an toàn.
Tô Mộc Tình chính là điểm yếu duy nhất mà y lộ ra bên ngoài, y càng mạnh, hung danh càng vang dội, thì Tô Mộc Tình lại càng có giá trị, càng không bị tổn thương.
Còn Triệu Triệt, lúc này rốt cuộc nhắc đến cái tên này.
Sau khi mọi quân bài dân tâm, quốc gia, đại cục đều đã đánh ra rồi, hắn ta không thể không dựa vào quân bài cuối cùng này.
Doãn Quan nhìn về phía Đô Thị vương ở cuối phố, Đô Thị vương lắc đầu, tỏ vẻ ông cũng không tìm được Tô Mộc Tình.
Y lại nhìn Triệu Triệt, bình tĩnh nói: “Ta hy vọng ngươi đừng ngu xuẩn tới mức dùng nàng ấy để uy hiếp ta.”
Triệu Triệt biểu lộ biểu cảm khổ sở: “Ta sao có thể?”
“Cho nên…” Doãn Quan hỏi: “Người đang ở đâu?”
Triệu Triệt nói: “Vì sự an toàn của nàng ta, ta đã giấu nàng ta ở một nơi rất quan trọng. Chỉ cần ngươi…”
“Chuyển Luân.” Doãn Quan nhẹ nhàng ngắn lời: “Ngươi tới lục soát hồn của hắn ta.”
Chi chít chú văn bay lượn giữa những ngón tay của Chuyển Luân vương, hắn ta trầm mặc đi về phía Triệu Triệt.
“Ta vốn cũng không muốn uy hiếp ngươi!” Triệu Triệt lập túc nói: “Thánh Thú! Ta đã giấu nàng ta trong cơ thể Thánh Thú! Đó là nơi sống mà phụ thân chuẩn bị cho ta, dưới nguy cơ diệt quốc, giữ được huyết mạch Triệu gia, ta nhường cho nàng ta! Chỉ cần ngươi sai người của ngươi trước tiên buông lỏng sự khống chế đối với Thánh Thú, ta liền có thể dùng bí thuật mang nàng ấy ra!”
“Biện Thành vương, ngươi nói ta nên tin tưởng hắn ta sao?” Doãn Quan ở trên Thượng thành, xa xa nhìn xuống Biện Thành vương đang ở Hạ thành.
“Ngươi nguyện ý tin tưởng hắn sao?” Biện Thành vương trả lời.
Doãn Quan hơi hơi vẫy tay: “Làm phiền rồi.”
Biện Thành vương ở Hạ thành một mình kìm hãm cự quy, nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn, lại vang lên rõ ràng bên tai mọi người.
“Bí thuật gì? Đưa ta, để ta khởi động.”
Triệu Triệt từ trên cao nhìn xuống: “Đưa cho ngươi thế nào?”
Tầm mắt của hắn ta trong nháy mắt bị bắt giữ, xuyên qua khoảng cách không gian, lập tức giao nhau với tầm mắt của Biện Thành vương.
Bên trong Thông Thiên cung, một bóng người kinh khủng mặc quan phục màu đen chợt xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống thần hồn yếu đuối của Triệu Triệt.
Mặc dù áp chế tự nhiên của Thông Thiên cung, có thể khiến mọi lực lượng xâm nhập thần thồn, đều bị suy yếu đến mức trầm luân trong mông lung, từ đường an toàn trở xuống được gọi là “mê thai”. Trong lịch sử, có rất nhiều tu sĩ muốn đoạt xá trẻ sơ sinh, sau khi mất đi sự dẫn dắt của cơ thể, toàn bộ thần hồn tiến vào Thông Thiên cung, tám chín phần mười, đều bị tiêu tan trong biển sương Mông Muội. Loại bảo hộ tự nhiên của cơ thể đối với thần hồn, phải đến khi tu sĩ quán thông tứ hải, linh thức có thể siêu thực, mới có thể biến mất.
Nhưng dưới tình huống bị áp chế này, thần hồn Triệu Triệt vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác kinh khủng khiến hắn ta hoàn toàn không thể nào phản kháng này.
Hắn ta không dám suy nghĩ nhiều, sợ lộ tâm tư. Không dám nhiều lời, sợ lộ ra sơ hở, run rẩy tận tụy dâng bí thuật ra.
Vị Biện Thành vương kia cũng không nhiều lời, thu hồi môn bí thuật này, liền lui ra khỏi Thông Thiên cung.
Ngay cả Triệu Triệt cũng có thể sử dụng bí thuật, thì đối với Khương Vọng cũng không khó khăn gì.
Sau khi hiểu rõ nguyên lý của nó, dưới tình huống không làm ảnh hưởng đến trạng thái hiện tại của cự quy khởi động nó, cũng không phải là vấn đề khó khăn gì.
Nghiêm túc xem kỹ bí thuật này một lần, sau khi xác nhận nó không có vấn đề gì, Khương Vọng và Doãn Quan xa xa liếc nhìn nhau một cái, liền khởi động bí thuật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận