Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3272 - Đi rồi lại về! (3)



Chương 3272 - Đi rồi lại về! (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đứng trên cao nhìn xuống thành Nam Thiên đã lui lại ba mươi mốt dặm, ánh mắt Tả Hiêu thoáng thất vọng.
Không lâu sau, Khương Mộng Hùng – kẻ tự tay đưa thành Võ An rút lui ba mươi dặm rảo bước đi tới trước mặt ông.
Tần Trường Sinh đã về trấn giữ Toại Minh, nơi đây chỉ còn hai Chân Quân là bọn họ.
Tả Hiêu thờ ơ nói: “Lần này Khương Vọng xảy ra chuyện, có liên quan tới Yêu tộc, nhưng mấu chốt vẫn là do Nhân tộc đâm sau lưng. Trên vi phạm cộng ước Nhân tộc, dưới làm trái pháp luật Tề quốc, hại người hại mình. Trách nhiệm của Yêu tộc, ta đã bắt chúng phải gánh chịu, còn cái kẻ đứng đằng sau thao túng mọi chuyện, hẳn cũng nên chịu trách nhiệm chứ?”
Khương Mộng Hùng nghiêm túc đáp: “Mặc kệ kẻ đứng đằng sau thao túng việc này là ai, hắn nhất định phải trả giá bằng máu!”
“Vậy ta rửa mắt chờ mong.” Tả Hiêu chỉ để lại một câu này rồi xoay người rời đi.
Dấy lên một trận đại chiến oanh liệt, ép thành Nam Thiên rút lui ba mươi mốt dặm, đương nhiên là vì Tả Hiêu muốn dọn đường để lại cho Khương Vọng một cơ hội sống… Nếu Khương Vọng còn chưa chết, nếu Khương Vọng còn nhớ đường về.
Ông để lại nơi này một con đường sống, để lại một tia hy vọng, giữ lại một chút tưởng niệm.
Mặc dù biết điều này là không thực tế.
Nhưng đây đã là tất cả những gì ông có thể làm.
Vốn dĩ ông muốn giết Chu Ý, muốn lấy yêu huyết nhuộm đỏ Thiên Tức Hoang Nguyên, muốn lùng sục khắp chốn.
Nhưng không thể.
Cho dù là Quốc công Đại Sở cao quý, cho dù đứng trên đỉnh siêu phàm, nhưng vẫn có nhiều lúc tiếc nuối, nhiều lúc bất lực.
Trong trận chiến ở bình nguyên Hà Cốc bốn năm trước, Đại Sở thua đậm, ông đang trấn thủ thiên ngoại.
Cho dù muốn bồng bột một lần cũng tới không kịp.
Chờ khi ông trở lại hiện thế, thân là Quốc công, cần phải vực dậy một đất nước đang lay chuyển sau chiến bại, cần phải an ổn xã tắc thiên thu của Đại Sở.
Sinh tử trên chiến trường, vốn không nên vì thù riêng.
Nhưng ông vẫn bất chấp mọi lời chỉ trích, tự mình đi tìm Lý Nhất vài lần, lần nào kẻ kia cũng bặt vô âm tín… Khi có được tin tức về hắn ta thì đã là ở Hoàng Hà Hội, Cảnh quốc chính thức tuyên bố thân phận Đại La Sơn Thái Ngu Chân Nhân của Lý Nhất.
Ai cũng rõ ràng sở hữu Chân Nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử có ý nghĩa thế nào đối với Cảnh quốc.
Nỗi hận vì cái chết của trưởng tôn bây giờ là hận Tần? Hay hận Cảnh đây?
Ngay cả Tả Hiêu cũng không thể tiêu trừ mối hận này.
Cho dù dốc hết sức mạnh của Sở quốc cũng không làm được.
Huống chi Đại Sở không phải là Đại Sở của một mình Tả Hiêu.
Thậm chí ông cũng không phải là Tả Hiêu của năm đó, Tả thị cũng không phải Tả thị lúc mạnh nhất…
Những điều không như ý trong đời người, nào chỉ có vậy?
Cuối cùng chỉ còn lại một vệt sáng đỏ vắt ngang trời xanh.
Đi rồi lại về!

“Nhữ Thành, chúng ta phải trở về rồi.”
Trong thành Đại Thành Ô Mông thuộc Mục quốc, Hách Liên Vân Vân nghiêm túc nói: “Hách Liên tướng quân đã được tìm về, vết thương trên người hắn không thể trì hoãn dù chỉ một khắc, nhất định phải lập tức đưa về. Ta phải đích thân đưa hắn về.”
Hách Liên Hao Hổ tới chuyến này là để hộ tống Hách Liên Vân Vân tới Yêu Giới rèn luyện, trước đòn đánh của Thiên yêu Sư An Huyền, hắn cũng anh dũng ra tay, liều chết chống trả.
Về tình về lý, Hách Liên Vân Vân đều phải đích thân đưa hắn trở về.
Triệu Nhữ Thành nói: “Thần hoàn toàn hiểu được, Công chúa đưa Hách Liên tướng quân về trước. Thần muốn ở lại đây… Tìm thêm lần nữa.”
“Không, chàng phải về cùng ta.” Hách Liên Vân nói: “Thân phận của chàng quá nhạy cảm, bên phía Tần quốc sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu không có ta ở bên cạnh, bọn họ có thể ăn sống nuốt tươi chàng bất cứ lúc nào. Hơn nữa, chàng ở lại Yêu Giới cũng vô dụng. Chàng là người vô cùng thông minh, hẳn phải hiểu lời của ta chính là lời thật.”
“Nếu ngươi đứng trên đỉnh siêu phàm, ta là Hoàng đế Đại Mục, ta có thể cùng chàng dấy lên một trận chiến giữa hai tộc, san bằng Thiên Tức Hoang Nguyên, tìm vết tích của Tam ca. Nhưng ta chỉ là hoàng nữ Đại Mục, chàng vẫn còn đang thực hiện bước rèn luyện cuối cùng trước Thần Lâm… Chúng ta còn thiếu rất nhiều tư cách.”
Nhìn đôi mắt màu thiên thanh của nàng, Triệu Nhữ Thành lặng người.
Chính vì y đủ thông minh nên mới không cách nào dối gạt bản thân.
Khi Thiên yêu Sư An Huyền bất ngờ xuất hiện, muốn nuốt chửng toàn bộ chiến trường, y có thể làm cái gì? Làm gì cũng vô dụng. Thực lực của y, còn chẳng bằng cát bụi.
Mà cảm giác bất lực như vậy…
Y đã trải qua rất nhiều lần.
Lúc biết được thân phận của mình, lúc ở ngoài thành Phong Lâm, lúc biết tin Đặng thúc bỏ mạng, hôm nay, giờ khắc này.
Có trời mới biết lúc đó y cắt phăng mái tóc dài, liều mạng chém giết giữa hoang mạc, nỗ lực tu hành bất chấp mạng sống như vậy, là vì cái gì.
Chẳng lẽ không phải để không bao giờ phải chịu đựng cảm giác bất lực như vậy nữa sao?
Rõ ràng là y đã mạnh lên, mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng đời người giống như một vòng tuần hoàn xấu xí.
Y vĩnh viễn sống trong câu chuyện vô dụng này, là một nhân vật yếu đuối bất lực.
Cho dù y là thiên tài đáng kiêu ngạo, nhưng vẫn phải chấp nhận sa cơ.
Cho dù y là Triệu Nhữ Thành, Đặng Kỳ, hay là Doanh Từ Ngọc!
Năm đó sau khi Hoàng Hà Hội kết thúc, y và Tam ca cùng nhau uống rượu. Lúc Tam ca ra về, y nói với Tam ca: “Tam ca, huynh đi nhanh một chút!”
Đúng là Tam ca đi rất nhanh.
Nhanh đến mức có lẽ y không thể nào đuổi kịp…
Bắt gặp nét đau thương trong đôi mắt hoa đào kia, Hách Liên Vân Vân dịu dàng đáp: “Ta sẽ nói với Vũ Nghi cô cô, bảo người chú ý tới Thiên Tức Hoang Nguyên. Nếu một ngày nào đó có được tin tức về Tam ca, người sẽ lập tức tới chi viện. Như vậy sẽ tốt hơn là để chàng ở lại nơi này khiến người khác chú ý. Chàng thấy sao?”
Hách Liên Hao Hổ tuy cũng là tôn thất, nhưng huyết mạch lại khá xa, không thân như Hách Liên Vũ Nghi. Từ cách xưng hô của Hách Liên Vân Vân cũng thấy được điều đó.
Trước lời thỉnh cầu trịnh trọng của Hách Liên Vân Vân, Hách Liên Vũ Nghi nhất định sẽ coi trọng.
Quả thực đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Triệu Nhữ Thành không suy tư quá lâu, bởi vì bên phía Hách Liên Hao Hổ không đợi được.
“Vân Vân.” Y nói.
“Ta đây. Vẫn luôn ở đây.”
“Ba tháng.” Triệu Nhữ Thành nói: “Cho ta ở lại thành Ô Mông đợi ba tháng… Xem như ta đang tu hành.”
Lý trí nói cho y ở lại cũng chẳng được gì.
Nhưng tình cảm thôi thúc y, y muốn ở lại xem xem.





Bạn cần đăng nhập để bình luận