Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1266 Chương 3907

1266 Chương 39071266 Chương 3907
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trang Cao Tiện phái Lâm Chính Nhân làm sứ giả, kế hoạch khiến Khương Vọng mắc câu gồm có ba bước —— đầu tiên tổ chức một buổi văn hội thảo luận về ý nghĩa của các văn tự khắc trên bia văn của Sinh Linh bia, sau đó sẽ tổ chức pháp hội cúng tế những người đã chết ở thành Phong Lâm, cuối cùng là chà đạp di cốt của Tống di nương.
Đây là những gì Lâm Chính Nhân đã tiết lộ. Chỉ cần Khương Vọng có thể nhịn, những thứ này sẽ không làm tổn thương hắn được.
Mà hắn đang suy luận rằng Trang Cao Tiện đang muốn lợi dụng sự sống chết của sứ thần Trang quốc để dựng lên nước cờ mưu hại Khương Vọng hắn, chỉ cần có đây đủ bằng chứng chứng minh rằng hắn không có thời gian để giết Lâm Chính Nhân, vậy thế cờ này không cần đánh cũng tự tan.
Lưu Ly Phật Tử của Huyền Không Tự một ngày mười hai canh giờ như hình với bóng, điều này có đủ để chứng minh không?
Nữ nhi của Đại Trụ Quốc của Tượng quốc mà sứ thần Trang quốc đang tới bái phỏng, một ngày mười hai canh giờ như hình với bóng, điều này có đủ để chứng minh không?
Một thương nhân, một cường giả trước giờ chưa từng quen biết, vừa mới gặp mặt đã làm Tịnh Lễ phải cảnh giác, thường xuyên tới Bạch Ngọc Kinh tĩnh tọa tu hành, có đủ để chứng minh không?
Dưới tình huống như vậy, cho dù có người tận mắt nhìn thấy Khương Vọng giết chết Lâm Chính Nhân, thì cũng không thể giữ vững lời nói được! Nếu Trang Cao Tiện muốn cường nganh gai tang vật cho hắn, thì ngoại trừ việc tự làm bại lộ thủ đoạn của mình, sẽ không còn tác dụng nào khác. Về phần vì sao Hi Mệnh lại tới đây, mục đích của hắn ta là gì, Khương Vọng hiện tại hoàn toàn không quan tâm. Hí Mệnh cười một tiếng: “Ngươi không lo ta sẽ giống như kiểu mà tiểu thánh tăng đây đang lo lắng à?”
“Ngươi thật sự tới đây để làm ăn hay sao?” Khương Vọng hỏi.
Hi Mệnh trả lời: “Fa thực sự đến đây để làm ăn. Công việc làm ăn này là tổ truyền” Khương Vọng ôn hòa nói: “Chúng ta trước đây không oán, bây giờ không thù, chuyện gì cũng có thể thương lượng được”
“Vậy trước tiên có nên chính thức làm quen lại với nhau không?” Hí Mệnh hỏi. Khương Vọng đáp: “Chờ đến lúc ngươi cảm thấy thích hợp”
Hí Mệnh trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nói: “Vậy thì chờ thêm một chút”
“Thế nào rồi? Quyết định chưa?” Khương Vọng nói: “Tiền thuê phòng có thể tính rẻ cho ngươi một chút”
Hí Mệnh đại khái không ngờ phải trả cả tiền thuê phòng, nên sửng sốt một lát.
Khương Vọng lại bổ sung: “Ngươi ở chỗ nào mà không phải là ở cơ chứ?”
Cái này cũng có đạo lý.
Hí Mệnh lễ độ nói: “Vậy làm phiền ngươi rồi."
“Không phiền” Khương Vọng nhẹ nhàng nói, ánh mắt chân thành: “Phòng của ngươi ở ngay bên cạnh, đi ra ngoài rẽ phải, có cần øì thì có thể nhờ Bạch chưởng quỹ đi mua, hắn ta là một người công bằng” *“..Được” Hí Mệnh không hổ là một đại nhân vật có lai lịch không rõ, nghe thấy còn phải mua thêm đồ cũng không dông dài, đứng dậy liền rời đi.
Khương Vọng vẻ mặt ung dung nói với Liên Ngọc Thiền: “Phòng của ngươi ở bên trái, không ngại trước tiên đi xem trước một chút. Nếu cần gì thì cứ nói với Bạch chưởng quỹ, hắn ta sẽ chuẩn bị cho ngươi.”
Liên Ngọc Thiền cũng lễ phép cảm ơn rồi đứng dậy rời đi.
Trong tịnh thất lớn như vậy, chỉ còn lại Khương Vọng và Tịnh Lễ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tịnh Lễ hòa thượng nhìn hắn đây thắc mắc.
Khương Vọng gật đầu một cái.
Tịnh Lễ trực tiếp cởi chăn đệm sau lưng xuống, linh hoạt dọn dẹp giường chiếu, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người được nuôi dưỡng cưng chiều từ bé. Cũng phải, Khổ Giác đến cả bản thân còn không biết thu thập sạch sẽ, cả ngày ăn mặc rách rưới, muốn lão nuông chiều Tịnh Lễ thì đúng là làm khó lão rồi.
Khương Vọng đưa tay ngăn cản nói: “Tiểu sư huynh đang làm gì vậy?”
Tịnh Lễ nghi hoặc hỏi: “Ta hỏi ngươi có phải chúng ta ở chỗ này không, không phải ngươi gật đầu rồi sao?”
Khương Vọng 'Haizz một tiếng: “Ta tưởng ngươi đang hỏi ta về việc an bài cho Hí Mệnh cơ đấy...đây là phòng nơi chúng ta ngồi tĩnh tọa tu hành. Bạch chưởng quỹ sẽ cho người dọn dẹp phòng của ta và ngươi. Trước tiên ngươi cứ để chăn đệm qua một bên đi đã, về sau còn phải mang nó về Huyền Không Tự đúng không?”
Tịnh Lễ sửa lại nói: “Là Tam Bảo Sơn, đồ của chúng ta, cho dù là một cây kim một đường chỉ, đều không thể để cho người khác chiếm tiện nghỉ được, đây là lời sư phụ từng nói:
Khương Vọng gật đầu khen ngợi: “Khổ Giác Chân Nhân có thể Động Chân, đúng là không phải không có đạo lý”
Tịnh Lễ lúc này mới ý thức được: “Ngươi định an bài gi cho Hi Mệnh? Ta đi trùm bao hắn ta lại nhé?”
Khương Vọng vội vàng ngăn cản: “Không phải, không phải, được rồi không có chuyện gì đâu! Ngươi cứ xem hắn ta như một người qua đường là được rồi. Chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên tu hành thì tu hành”
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đều ngồi thẳng dậy, nói tu hành liền tu hành. Cuối cùng cũng có thể ăn ý một lần. Mấy ngày nay, Khương Vọng luôn dùng thần hồn hiển hóa hiện thân ngồi tĩnh tọa bên trong Ngọc Hành Tinh Lâu, Sâm Hải Lão Long luôn tìm tới nói chuyện phiếm với hắn.
Hai bên dường như đã trổ nên thân cận hữu hảo hơn rất nhiều từ lần mở rộng cánh cửa trái tim lần trước. Ân oán xưa nay tất cả đều biến mất tựa như mây khói, cả hai đều có lòng da rộng rãi, cũng không quá so đo mấy thứ này nữa.
Cơ hội thành đạo bị phá hủy thì có làm sao? Nhường cho Quan Diễn chẳng phải là tốt sao!
Suýt nữa bị đoạt xác thì có làm sao? Không phải là vẫn chưa đoạt được hay sao?
Một người một rồng trò chuyện vui vẻ, giao tình trở nên càng ngày càng sâu sắc.
Đây chẳng phải là một sự ăn ý ngầm hay sao?
Nhưng vẫn chưa đủ ăn ý, Khương Vọng hình như không thèm để ý đến truyền thừa của Vô Hán Công, không thèm nhắc đến một chữ nào. Hắn chỉ quan tâm đến một số điển cố lịch sử, bí mật của Long tộc, mối yêu hận tình thù giữa Trung Cổ Long Hoàng Hi Hỗn Thị và Nhân Hoàng Liệt Sơn Thị...
Sâm Hải Lão Long ta cũng không phải là long kể chuyện cổ tích đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận