Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 743: Con mèo hoang

Chương 743: Con mèo hoang
Khương Vọng còn có thể một kiếm chắn U Thiên, càng không cần phải nói đến Khánh Hỏa Cao Sí. Có Khánh Hỏa Cao Sí ở đây, hung thú triều bình thường căn bản không đủ nhìn. Gã tự mình tọa trấn địa quật, chỉ là vì phòng ngừa "Bất trắc" có khả năng xuất hiện!
Nhưng mà trôi qua tận một buổi chiều, hai ngày, ba đêm.
Cánh cửa địa quật trước sau vẫn chưa từng mở ra.
Bọn họ thỉnh cầu mở cửa, nhưng lại không nhận được bất cứ đáp lại nào.
Hình như... Bất trắc đã xảy ra rồi.
Trong lịch sử chưa từng có cuộc chém giết nào có thời gian dài như vậy, cho dù có thì đó là tỉnh thú triều đã đạt tới mức độ nào?
Khánh Hỏa Hành không dám tưởng tượng.
Nhưng gã càng không dám trực tiếp mở cánh cửa địa quật ra, lỡ như thả tỉnh thú thoát đi thì gã chính là tội nhân của Khánh Hỏa Bộ.
Trừ dày vò chờ đợi ra thì gã không làm được cái gì cả.
Văn Cờ Sinh Tử, sắc trời vừa mới sáng thì Phương Sùng đã một mình bước ra khỏi "Sinh điểm"
Z2"
Thi thể đêm qua ông ta ném ra khỏi "Sinh điểm" đã bị quy tắc ván cờ hủy diệt, chuyện này làm ông ta rất hài lòng.
Không phải lúc nào ông ta cũng hài lòng.
Trong Tứ Hải thương minh, chín chấp sự danh dự cùng lắm cũng chỉ là đám giá áo túi cơm cậy vào thân phận, không đáng nhắc tới.
Trong mười hai vị chấp sự nhất đẳng, ông ta tự nhận năng lực thủ đoạn của mình đều không tầm thường.
Nhưng ngặt nỗi người gần đây được minh chủ tin tưởng nhất lại là tên Phó Mâu đại bại lỗ lã ở Dương Quốc, cái tên trực tiếp gây ra quẫn cảnh trong khoảng thời gian trước của Tứ Hải thương minh.
Còn bị một đứa trẻ con cắt mất một cái lỗ tai, thế mà không dám đánh trả lấy một cái. Mất hết mặt mũi cũng không sao, vấn đề là gây nên tổn thất ích lợi lớn hơn.
Phương Sùng có cổ phần danh nghĩa ở Tứ Hải thương minh, tổn thất của thương minh chính là tổn thất của ông ta.
Thật ra ông ta rất không hài lòng. Thậm chí còn cảm thấy Khánh Hi thật có chút già cả mắt mờ, càng già càng hoa mắt ù tai.
Trong hành trình Thất Tinh Lâu lần này, Khánh Hi ám chỉ ông ta nên đặt trọng điểm lên bảo vật duyên thọ, sao ông ta có thể đáp ứng?
Với ông ta mà nói, mấu chốt nhất trong giai đoạn hiện giờ chính là bí mật Ngoại Lâu, tới Ngoại Lâu Cảnh rồi còn sợ không có thời gian tìm kiếm bảo vật duyên thọ sao? Thậm chí ông ta còn có thể tiến giai lên Thần Lâm Cảnh, trực tiếp đánh vỡ thọ hạn phàm nhân cũng không phải không có khả năng.
Cũng may Khánh Hi còn chưa hoa mắt ù tai đến tột cùng, sau khi ông ta trực tiếp từ chối, Khánh Hi cũng không cưỡng cầu, chỉ cho ông ta một phần danh sách, bảo ông ta chiếu cố một vài người trong bí cảnh Thất Tinh Lâu.
Lấy phong cách của Phương Sùng, đương nhiên nhớ rõ những người này. Ví dụ như một người tên là Khương Vọng trong đó, ông ta đã hỏi rõ ràng cả chuyện người này ở trong gian khách điếm nào. Nhưng chiếu cố hay không còn phải xem gặp được không đã. Mà cho dù gặp được, còn phải xem tâm tình Phương Sùng này như thế nào. Tất nhiên tâm tình của ông ta quyết định bởi lợi ích.
Tóm lại, miệng thì bảo đảm, trong lòng lại coi như đánh rắm.
Ích lợi của Tứ Hải thương minh cũng chưa chắc sánh bằng ích lợi của ông ta, mà ích lợi của Khánh Hi càng không có khả năng xếp ngang hàng.
Hành trình bí cảnh Thất Tỉnh Lâu cũng sắp kết thúc.
Ông ta có thể lập tức biết được vụ làm ăn này đã làm được thế nào!
Dưới sự dẫn dắt của Lôi Chiêm Càn, đội Xích Lôi Bộ tiến nhanh thần tốc một mạch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Họ gặp phải không ít đội ngũ, nhưng không có đội nào có thể làm Xích Lôi Bộ dừng bước chân lại.
Xích Lôi Nghiên nhìn nam tử tóc dài rối tung phía trước, ánh mắt tràn ngập mến mộ.
Người này quả thực là nam tử vĩ đại mà từ trước đến giờ nàng ta chưa từng gặp được. Nếu lấy những dũng sĩ hào kiệt trong bộ tộc ra so với hắn ta thì thật là ánh sáng đom đóm so với Thiên Xu, hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Là con gái của tộc trường Xích Lôi Bộ, nàng ta có tư cách kế thừa bộ tộc.
Vinh hoa phú quý nàng ta không thiếu cái gì cả.
Nhưng vì nam nhân tên là Lôi Chiêm Càn này nên nàng ta tràn ngập mong chờ đối với thế giới phía trên Thanh Thiên.
Thậm chí nàng ta cảm thấy, cuộc sống trước khi quen biết Lôi Chiêm Càn đều là sống uổng phí.
Nàng ta tin chắc rằng chỉ cần có hắn ta ở đây thì hạng nhất Cờ Sinh Tử của lần này chắc chắn là thuộc về Xích Lôi Bộ, không có bất cứ bất ngờ nào xảy ra nữa cả.
Tựa như những lời Lôi Chiêm Càn đã nói lúc ấy.
Hắn ta cũng không phải đang khích lệ nhân tâm, cũng không phải ủng hộ sĩ khí, hắn ta chỉ trần thuật một sự thật.
Sau đó, khi họ đi nhanh một mạch về phía trước thì cũng chính là lúc sự thật này được nghiệm chứng.
Gặp núi chém núi, gặp sông qua sông, những đội ngũ cạnh tranh kia thì tới đội nào thì giết đội đó, đến hai đội giết cả hai, tới một loạt thì tàn sát sạch!
Trong toàn bộ Ván Cờ Sinh Tử, đội đào thải nhiều đối thủ nhất chính là Xích Lôi Bộ.
Những đội ngũ khác đều cố gắng để không phát sinh giao phong trực diện với đối thủ, tốt nhất là cắm đầu đi tới.
Mà Xích Lôi Bộ bọn họ là dựa vào đánh tan đối thủ để gia tốc, không sợ bất cứ cuộc chiến nào cả!
Hiện tại, đã rất gần điểm trung tâm, đại cục đã định. Tương lai trăm năm của Phù Lục đã thuộc về Xích Lôi Bộ!
Trong lòng Xích Lôi Nghiên tràn đầy vui mừng hân hoan.
Nhưng ngay vào lúc này, chiến sĩ thân phận Cờ Tướng kêu lên: "Bước nhảy thứ tư bên trái phát hiện tung tích của địch!"
Xích Lôi Nghiên kinh ngạc phát hiện, bóng dáng vĩ ngạn phía trước đã dừng bước.
Từ lúc tiến vào Ván Cờ Sinh Tử tới nay, mặc kệ ở tình huống như thế nào, mặc kệ gặp được cái gì, hắn ta chưa từng dừng bước chân lại, nhưng lúc này lại dừng.
Hắn ta dừng bước vì ai?
Thậm chí Xích Lôi Nghiên không nhịn được muốn đi về phía trước vài vị trí, bởi vì hạn chế của thân phận Cờ Sĩ, nàng ta không cách nào nhìn thấy quá xa ở tầm nhìn thẳng.
Nhưng một cây trường thương đỏ rực đã từ trên trời giáng xuống, đâm phá phiến đá, cắm ở phía trước không xa.
"Con mèo hoang, không thể tiếp tục đi về phía trước đâu!
Một bàn tay có thể nói là tỉnh xảo rút trường thương đỏ tươi ra. Người nọ tiện tay run một hoa thương xán lạn lên, sau đó thong thả ung dung nhìn về phía bọn họ.
Xích Lôi Nghiên cúi đầu nhìn nhìn bản thân, bộ y phục ngắn gọn gàng bó sát người, bày ra thân hình đẫy đà quyến rũ không sót chi tiết nào, cặp đùi căng tròn hữu lực đang đứng thẳng trên mặt đất. Làn da màu tiểu mạch có vẻ cực kỳ hoang dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận