Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1935: Đồng bệnh tương liên (2)

Chương 1935: Đồng bệnh tương liên (2)
Thương Tham rút tay ra, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hóa ra là Tề tặc!”
“Sao lại nói thế được!” Khổ Giác oán trách nói: “Mọi người đều là trong biển người tìm được tri kỷ, xa xôi cũng như láng giềng, cùng là con người, cùng có lòng thương người, cùng tìm đồ đệ... Sao phải chân chia quốc gia, môn phái, chẳng nhẽ không thấy nực cười sao? Đại ái vô cương (3), đạo hữu!”
(3) Đại ái vô cương: tình yêu thương thì không có biên giới.
“Lời nói ra thật dễ dàng.” Thương Tham không chút nào suy chuyển.
“Lời nói ra thật dễ dàng?” Khổ Giác cười lạnh nói: “Đời này Chân Nhân ta có đạo làm minh chứng cho tấm lòng, sao có thể dễ dàng nói ra? Nói được ra nghĩa là làm được đến! Ta rời khỏi Huyền Không Tự chính là vì suy nghĩ bất đồng, ngươi dám rời khỏi tông môn sao? Đời này Chân Nhân ta, tiêu sái phóng khoáng, nếu suy nghĩ đã khác nhau thì cớ gì phải ở lại? Đến quốc gia cũng thế thôi! Ta dám mắng Khương Thuật, ngươi dám mắng Cơ Phượng Châu sao?”
Cơ Phượng Châu, chính là tên húy của Cảnh đế hiện tại.
Thương Tham ngẩn người, sau đó nói: “Ta cũng dám mắng Khương Thuật!”
Khổ Giác kinh ngạc liếc mắt nhìn ông một cái, đại khái là không ngờ người này không ngốc.
Phó Đông Tự đã không cách nào ngồi một chỗ nhìn bọn họ nói nữa, mặt lạnh đứng giữa hai người, nhìn Khổ Giác rồi nói: “Nói nhảm ở đây ít thôi, Thương chân nhân khoan dung độ lượng, không có nghĩa là ngươi có thể càn rỡ!”
Khổ Giác vô cùng bi thương nhìn Phó Đông Tự: “Vì sao ngươi đối xử với ta khác biệt như vậy?”
Phó Đông Tự: ...
Còn phải nói sao? Mông ngươi ngồi ở bên kia, không có nghĩa là trong lòng cũng thế!
Khổ Giác lại dịch sang bên trái nửa bước, bỏ qua Phó Đông Tự, nói với Thương Tham: “Đuổi theo mãi cũng không thấy người đâu, ta cảm thấy đồ đệ của ta với đồ đệ của ngươi có thể kết giao bằng hữu. Không đánh nhau thì không quen biết!”
Lão dừng lại một chút: “Chúng ta cũng có thể kết giao bằng hữu!”
Thương Tham phát hiện có thể là thời đại thay đổi rồi, chính mình cũng không thể tiếp nhận được lời nói của hòa thượng này. Quay đầu nhìn hướng Phó Đông Tự, hỏi: “Người này bị sao vậy?”
“Ta cũng không biết.” Phó Đông Tự lắc đầu, hỏi ngược lại: “Hay là giết chết hắn?”
“Có được không?” Thương Tham hỏi.
“Hắn nói là mình không quốc không tông.” Phó Đông Tự nói: “Có lẽ là có thể tùy ý chém giết.”
“Này này này!” Khổ Giác cả giận nói: “Ngay trước mặt ta thảo luận việc giết chết ta, chuyện này hợp lý sao? Giết người là chuyện kinh thiên động địa đấy!”
Phó Đông Tự lặng lẽ bước sang một bên, đứng thành một góc với Thương Tham, đưa tay hướng lên trời, giống như là bịt bầu trời bằng một tấm vải đen.
Ông ta u ám nói: “Vậy thì che trời trước.”
Khổ Giác giơ hai tay lên: “Ta đầu hàng! Cảnh quốc là thiên hạ đệ nhất cường quốc, sẽ không làm chuyện không có nhân phẩm như vậy, đúng không?”
Phó Đông Tự thấy mặc dù lão cao giơ hai tay lên cao, nhưng tay trái nắm Kim Cương ấn, tay phải nắm Vô Úy ấn, nào có chút thành ý đầu hàng nào, đang lúc muốn tiếp tục khiêu khích mấy câu, dưới đất chợt động, mắt trái thoáng chốc tinh hóa, tựa lưu ly, phù văn đổ xuống như thác.
Sát ý của ông ta tan biến.
“Trung Sơn Yến Văn tới!” Ông ta nói.
“Trung Sơn Yến Văn?” Thương Tham cau mày nói: “Hắn tới đây làm gì?”
Không giống với Khổ Giác có có cái danh là chân nhân của Huyền Không Tự không có chức, không có địa vị, không có quyền lực, Trung Sơn Yến Văn kia chính là đại tướng quân Ưng Dương Vệ của Kinh quốc!
Người nắm giữ Lục Hộ Thất Vệ, đều là nòng cốt trong nòng cốt của quân đội một nước. Dù là Thương Tham hàng năm bế quan, lâu không hỏi thế sự cũng biết đến.
Phó Đông Tự liếc mắt nhìn Khổ Giác một cái.
Khổ Giác không hề có chút tự giác né tránh hiềm nghi nào, thậm chí còn trưng ra một ánh mắt ham học hỏi, thúc giục Phó Đông Tự nói nhanh lên một chút.
Phó Đông Tự suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng không phải bí mật gì, không hề kiêng kỵ nói: “Bây giờ Trung Sơn Yến Văn đang bên chỗ Cừu Thiết. Lần này tới đây là đại diện Kinh quốc thông báo cho chúng ta biết hai chuyện. Thứ nhất, Kinh quốc chỉ cho phép chúng ta phong tỏa khu vực này tối đa trong hai ngày. Thứ hai, ông ta được tự do theo dõi hoạt động tìm kiếm của chúng ta.”
Thương Tham chú ý Phó Đông Tự dùng từ là “thông báo” chứ không phải là “thương lượng”.
Ông không khỏi giận dữ: “Chúng ta đâu có phong tỏa biên giới của Kinh quốc, ông ta dựa vào đâu mà đưa ra yêu cầu?”
Phó Đông Tự có lòng nói “Thời đại thay đổi”, nhưng suy nghĩ một chút lại cười khổ một tiếng: “Cuối cùng nơi này lại gần Kinh quốc hơn chút ít.”
“Man di vô lễ!” Thương Tham giận không kìm được: “Bảo ông ta cút đi!”
“Ông ta muốn quan sát thì cứ quan sát đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần tức giận.” Phó Đông Tự khuyên nhủ: “Có ngài giúp đỡ, thời gian hai ngày cũng đủ chúng ta lật tung nơi này lên rồi.”
Nói trắng ra là, bây giờ không giống ngày xưa.
Hiện nay là thế cục sáu nước mạnh nhất thiên hạ, Kinh quốc cũng là một thế lực bá chủ.
Trên thực tế, phần lớn khu vực mà Cảnh quốc đã khoanh vùng để phong tỏa thực sự nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Kinh quốc.
Vì tìm kiếm thiên kiêu Triệu Huyền Dương Thần Lâm cảnh, Cảnh quốc mạnh mẽ phong tỏa biên giới, được cho là “sư xuất hữu danh (1)”
(1) sư xuất hữu danh: làm điều gì đó với lý do chính đáng
Nhưng nói một cách khó nghe, liệu lệnh cấm này có thể có hiệu lực hay không còn phụ thuộc vào việc Kinh quốc có nể mặt hay không.
Hiện tại Mục quốc đang giao chiến với Thịnh quốc, Tề quốc cũng xung đột với Cảnh quốc, Kinh quốc chẳng qua là yêu cầu giảm bớt thời gian phong tỏa, kỳ thực đã được xem là “nể mặt”.
Trung Sơn Yến Văn muốn ở bên quan sát, cũng đang củng cố sức ảnh hưởng của Kinh quốc tại khu vực này. Không để cho người khác cảm thấy chỗ này đều do Cảnh quốc định đoạt.
Thậm chí có thể nói Kinh quốc là mấu chốt của vấn đề.
Cho nên bọn họ là thông báo, mà không phải thương lượng.
Bởi vì không có tư cách thương lượng.
Nếu Cảnh quốc không đồng ý, vậy thì đợi bị đuổi đi, hoặc là một cuộc chiến tranh sẽ nổ ra ở nơi này.
Nguyên nhân khiến Thương Tham vô cùng tức giận là khu vực bị phong tỏa thực sự nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Cảnh quốc trước đây... Thương hải tang điền (2), lặng lẽ đổi chủ.
(2) Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao.
Cảnh quốc còn có sức ảnh hưởng, nhưng đã không bằng Kinh quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận