Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3441. Thiên Kiếp (3)



Chương 3441. Thiên Kiếp (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đường núi uốn lượn nối thẳng vào biển mây, trong lúc suy tư, chúng yêu đã đi tới một quảng trường rộng lớn.
Nơi đây có vết tích rìu đục rất rõ, một quảng trường to như vậy đã bị đẽo ra thành một cái hình bát quái.
Lúc này nhìn lại, đã không còn nhìn thấy rừng cây trùng điệp ẩn tàng đã khảo nghiệm kia đâu nữa, những thứ lúc vừa đến đều đã bị vùi lấp phía dưới biển mây trùng điệp.
Chính giữa quảng trường, có một cái pháp đàn hình tròn rất lớn đã sụp đổ một nửa.
Một loại khí tức hoang cổ thê lương, ập tới.
Phía bên phải pháp đàn có một cây cờ tàn, cột cờ lung lay sắp đổ, mặt cờ cũng đã bị tàn phá đến gần hết, không còn nhìn thấy rõ đường vân nhưng lại có thể thấy những đường máu màu đen kéo dài theo năm tháng.
Ở trung tâm của pháp đàn có một cái đỉnh lớn bằng đồng xanh ba chân đang đứng.
Hình chạm khắc trên thân đỉnh đã mờ từ lâu, chỉ còn những vết rỉ lớn giống như bị người ta cố ý bôi lên.
Trong đỉnh là một lớp tro bụi xám đen dày, bên trong đó, cất giấu một đốm lửa đang chập chờn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cháy sáng lại, lại giống như vĩnh viễn cũng không thể cháy lên.
Mấy Yêu vương ở đây, dù là xuất thân từ Cổ Nan Sơn, Hắc Liên Tự hay là Thần Hương Hoa Hải, đều cúi người hạ bái.
Sài A Tứ, Trư Đại Lực không quá hiểu những thứ này, nhưng trong bầu không khí trang nghiêm hiện tại, bọn họ cũng đại khái đoán được là cái gì, cũng quỳ xuống theo.
Nơi này lại có một tòa Thiên Yêu Pháp Đàn đã bị hủy hoại!
Thiên Yêu Pháp Đàn không phải là sản phẩm đã có từ thời tuyên cổ, mà nó được sinh ra ở thời đầu của thời đại Thượng Cổ. Mỗi một khối đá vuông dựng lên nó đều mang theo màu máu.
Sau khi tàn quân của Yêu tộc bị khóa trong Thiên Ngục, vị Yêu Hoàng cuối cùng của thời đại Viễn Cổ đã lấy một trăm linh tám viên Yêu Mệnh Bảo Châu cố định Địa Phong Thủy Hỏa, mở ra thế giới hỗn độn này, mở ra khả năng cho sinh mệnh.
Nhưng "khả năng" không có nghĩa là "tất nhiên".
Chính nhờ những tòa Thiên Yêu Pháp Đàn thiêu đốt, mới có thể biến phần khả năng này thành hiện thực, chân chính sáng tạo ra kỳ tích sinh mệnh.
Thiên Yêu Pháp Đàn là sự sáng tạo thế nào đây?
Chính là sau khi tập trung đủ vật liệu lập nên pháp đàn, có một vị Thiên yêu đứng ra, đứng ở chỗ cao nhất... Lấy huyết nhục làm dầu thắp, lấy xương cốt làm bấc đèn, lấy hồn phách làm tim đèn... Mổ một lỗ trên đỉnh sọ, thắp lửa lên từ thiên linh.
Thắp cháy thiên đăng của chính mình!
Lửa này có thể đốt một ngàn hai trăm chín mươi sáu năm, gió thổi không tắt, mưa dầm không tắt. Cho dù trong quá trình này Thiên yêu có bỏ mình thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến ánh sáng của nó.
Một vị Thiên yêu đốt cháy bản thân mình đến kiệt quệ, có thể thắp sáng được hỗn độn.
Cho nên từ xưa đến nay, mỗi một tòa Thiên Yêu Pháp Đàn xuất hiện, đều là một vị thiên yêu hi sinh!
Mãi đến khi, Yêu giới đã hoàn chỉnh thành hình mới không còn dựng nên Thiên Yêu Pháp Đàn nữa. Nhưng mỗi một Yêu tộc đều cần biết, là hy sinh như thế nào, mới có thể dựng dục được sinh cơ của thời đại này.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiên Yêu Pháp Đàn chính là biểu tượng tinh thần của Yêu tộc.
Cho nên Nhân tộc thực hiện công phạt Yêu tộc, thường dùng việc "Tìm pháp đàn" đặt ở điểm quan trọng nhất trong mục tiêu chiến lược. Thế mới có câu nói "Hủy một tòa pháp đàn, diệt hùng tâm vạn phu, đây chính là thượng binh chi phạt vậy!"
"Đây là pháp đàn của vị tiên hiền nào? Tại sao lại ở chỗ này?" Sau khi lạy xong, Thử Già Lam đứng dậy hỏi.
Tại Yêu giới, cho dù là Thiên Yêu Pháp Đàn đã bị hủy hoại hoàn toàn cũng sẽ được bảo vệ rất tốt. Trừ phi là đã bị Nhân tộc phá hủy, lại trải yêu xương lên, cấu tạo nên thành lớn.
Chúng yêu đều lắc đầu.
Chu Lan Nhược nói: "Có lẽ là muốn mượn vô hạn khả năng từ thế giới Thần Tiêu, để ở chỗ này chờ khôi phục..."
"Không đúng." Lộc Thất Lang dường như sinh ra linh cảm gì đó, mày kiếm nhướng lên, sải bước đi đến tòa Thiên Yêu Pháp Đàn đã bị hủy một nửa này, tới gần chiếc đỉnh đồng xanh ba chân kia, đưa tay cẩn thận vuốt ve nó, trầm ngâm nói: "Cái này giống như là... xác của Vũ Trinh Đại tổ."
"Vũ Trinh?" Viên Mộng Cực quả thực là giật nảy mình.
Thần Tiêu Vương Vũ Trinh đã đi vào Hỗn Độn Hải, đã sớm chết rồi?
Chết bên trong thế giới Thần Tiêu mà ông để lại?
Giờ phút này, nhìn khắp bốn phía, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Dương Dũ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi muốn nói là, nhục thể của ông ấy đốt thành cái đỉnh này?"
Nếu như Thần Tiêu Vương đã chết, truyền thuyết đã sớm tiêu tan, vậy có phải điều này mang ý nghĩa thế giới Thần Tiêu này còn ẩn giấu nguy hiểm lớn hơn nữa?
Hiện tại Viên Mộng Cực chỉ muốn về nhà, nhìn đâu cũng cảm thấy quỷ dị, thậm chí cả cái đỉnh bằng đồng xanh kia cũng giống như cái miệng lớn của một con ác thú, có thể nuốt chửng hắn ta bất cứ lúc nào.
Ngay thời điểm, chúng yêu đều đến gần Thiên Yêu Pháp Đàn, chiêm ngưỡng truyền kỳ một thời, hắn ta lại một mình lui ra bên ngoài, im lặng thối lui đến cạnh biên giới bình đài, kề sát phía sau là biển mây mênh mông.
Lúc này hắn ta mới phát hiện, Xà Cô Dư vẫn luôn cố gắng ẩn giấu tồn tại kia, cũng đã sớm ngồi yên ở đây, ánh mắt mông lung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thế là hắn ta lại xê dịch ra một hướng khác.
Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự... liên quan quái gì đến ta?
Chiếc đỉnh lớn bằng đồng xanh loang lổ vết rỉ, đứng ở bên trên Thiên Yêu Pháp Đàn đã sớm đổ nát.
Từng mảng lớn gạch đá đổ vỡ, tế phẩm cũng chẳng còn thứ gì.
Nhưng lại có một loại khí tức cổ xưa, chảy xuôi bên trong thời gian.
Lộc Thất Lang vuốt ve một lúc lâu, mới dừng lại, nói: "Ta cũng không dám chắc có phải là thật hay không, chỉ là có một loại cảm giác như vậy. Đại đỉnh này cho ta cảm giác, nó đồng căn đồng nguyên với thế giới Thần Tiêu này."
Hắn ta nói bản thân mình cũng không dám chắc nhưng mà chúng yêu đều hiểu rõ, linh cảm của Linh Cảm Vương cường đại đến cỡ nào, cho nên, trong khoảnh khắc đều trầm mặc. Hết chương 3441.



Bạn cần đăng nhập để bình luận