Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1327: Đi về hướng chết

Chương 1327: Đi về hướng chết
Một ngày này, đối với rất nhiều Hải tộc tiếp xúc với Khương Vọng đều là ngày tận thế.
Thường thường là vừa đối mặt thì đã bị giết chết.
Không kịp phản kháng, hoặc là sau khi phản kháng cũng vẫn phải chết.
Chỉ có Hải tộc cấp Thống Soái mới có thể giao đấu với Khương Vọng một hai chiêu. Nhưng Hải tộc cấp Thống Soái cũng chỉ là một hai chiêu mà thôi.
Trên tấm bảng Hải Cương trôi nổi ở Phù đảo Đỉnh Mùi, con số ở phía sau tên của Khương Vọng đang không ngừng nhảy số.
Bốn mươi tư, bốn mươi lăm, bốn mươi sáu...
Đinh Cảnh Sơn thấy cảnh này nhưng không hề vui vẻ, bởi vì ông ta biết rõ chuyện này có nghĩa là... phá vòng vây thất bại. Khương Vọng đã rơi vào lớp lớp vòng vây.
Người kia dù bị tầng tầng lớp lớp bao vây, nhưng vẫn còn chém giết đẫm máu.
Thiếu niên này có thể nói là một chiến sĩ tốt, dù bất cứ lúc nào cũng không từ bỏ việc chiến đấu. Nhưng không từ bỏ, cũng không có tác dụng gì.
Hắn vẫn sẽ chết.
Một vị thiên kiêu Nhân tộc cứ như vậy ngã xuống ở khu vực Đỉnh Mùi. Không phải vì tài nghệ không bằng ngươi khi săn bắn trong đã địa mà vừa hay lại ngược lại, hắn đã giết ra chiến tích khiến người ta kinh diễm. Chỉ là cuối cùng vẫn phải chết dưới đại quân Hải tộc...
Đây là nỗi sỉ nhục của Định Cảnh Sơn này!
"Trông giữ đảo bảy mươi năm, ta không thẹn với lương tâm, nhưng trong lòng có tiếc."
Gần như vào giây phút này, cái lồng ánh sáng bao phủ toàn bộ Phù đảo Đinh Mùi đã im lặng sụp đổ.
Như là bọt biển xinh đẹp. Chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã biến mất.
Mà trong lúc đó, giữa Nhân tộc và Hải tộc giữ thế chờ đợi đã lâu đã không còn rào cản nào.
Khương Vọng giết đến điên, ở vào việc Thanh Vân Đình cung cấp thuật giới cuồn cuộn không ngừng mà bay nhanh một đường, chém giết tức tốc một đường.
Hắn không dây dưa với bất kỳ cường giả nào, phàm là người nào đến đánh mà không thể giết thì lập tức xoay người đi.
Nhưng dù cho có như thế, thì ở trong tấm lưới bắt cá nghiêm mật này, hắn cũng càng ngày càng chậm.
Kiểu gì cũng sẽ gặp được đối thủ có thể cản lại hắn, luôn có ^Axa"
chiến sĩ Hải tộc có thể để lại "ký hiệu" cho hắn.
Trong lúc hắn giết địch, đồng thời cũng đối mặt với nguy cơ bị giết.
Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba...
Số lượng địch bị giết để rửa tội vẫn đang gian nan tăng lên, có điều càng ngày càng chậm.
Đây là một cuộc chém giết trong vô vọng, có lẽ ở trong mắt của mọi người đều chỉ là chó cùng rứt giậu. Là sự cuồng loạn sau cùng trước khi chết.
Có lẽ chỉ có mình Khương Vọng biết sự kiên trì của mình là vì cái gì, mục tiêu của mình là gì.
Hắn có thể cảm nhận được Ngư Tự Khánh đã đến gần rồi.
Dọc theo đường đi, Khương Vọng liên tục thay đổi phương hướng chính là vì muốn lừa dối sự phán đoán của Ngư Tự Khánh, kéo dài thời gian gã đuổi tới.
Nhưng có lẽ đến hiện tại đã là cực hạn.
Đã là cực hạn sao?
Khương Vọng bỗng nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy một bóng người nửa trong suốt lao mạnh đến. Đang muốn vung kiếm thì nghe thấy người tới hét lên: "Chạy mau!"
Hóa ra là Chử Mật!
Rõ ràng sau lưng hắn ta là hơn ba mươi thân ảnh lờ mờ, chính là đám Hải tộc đuổi giết hắn ta.
Lại nói đến từ lúc Khương Vọng trúng phục kích ở trước Giới Hà, tính đến hiện tại thì cũng chưa được bao lâu.
Lại đến tận bây giờ, không biết viên Thận Vương Châu kia đã bị ai lấy đi.
Mà Chữ Mật cũng kiên trì chạy trốn cho tới tận bây giờ.
Khương Vọng cũng không lỗ mãng liều chết, chỉ yên lặng lộn nhào một vòng.
Mà Chử Mật đã đuổi tới và đặt tay lên vai hắn, bí thuật Lương Thượng Lâu Tá Pha Hạ Lư (1) mà phát động, tốc độ của hai người đột nhiên tăng bốn phần mười, tạm thời gia tăng khoảng cách với truy binh.
(1) Tá pha hạ lư: Mượn dốc xuống lừa: vin vào cơ hội để thoát khỏi khó khăn.
Nhưng cả hai người bọn họ đều hiểu rõ, giờ phút này dù có chạy xa hơn nữa cũng không thể thoát được.
Bọn họ đã nằm trong lưới.
"Quá nguy hiểm" Trong lúc bay nhanh, Chử Mật bỗng nhiên nói.
Một lúc sau, hắn ta lại nói: "Quá mức nguy hiểm."
Khương Vọng không biết những lời nhảm nhí mà hắn ta nói có ý gì, nhưng cũng không muốn cắt lời. Dù sao thì lúc con người ta đang cận kề cái chết thì quyền được nói nhảm vẫn phải có.
Chử Mật lại bỗng nhiên hỏi: "Đã đến tình trạng này rồi, thử thách cũng nên hoàn thành rồi chứ?"
Khương Vọng liếc mắt nhìn đến đại đội Hải tộc đang nghênh đón phía trước, vội vàng lộn một vòng, đổi lại vị trí.
Cũng bởi vì đang ở một nơi phương hướng đảo điên như Mê Giới, hắn mới phải trằn trọc chuyển dịch lâu như vậy.
"Chúng ta không còn khả năng chạy trốn nữa, có bảo bối gì thì cũng nên lấy ra sử dụng rồi. Mạng chỉ có một cái, không có cơ hội làm lại đâu" Chữ Mật lắm mồm nói.
Khương Vọng nghĩ đến việc bản thân đã dùng hết một hộp phù triện, nhớ đến cá năm màu vẫn đang nghỉ ngơi điều dưỡng, lại thêm Thất Huyền bảo y đã bị đánh rách thành từng mảnh nhỏ, thêm vào đó là Thận Vương Châu không thể sử dụng... Thật sự không biết bản thân còn có thứ gì có thể sử dụng nữa.
Chỉ có thể cho là do người này đã quá tuyệt vọng nên thứ gì cũng có thể thử được.
Lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bọn họ giống nhau, ai cũng không thể trốn thoát. Nhất thời cũng có chút đồng bệnh tương liên.
Haiz. Chỉ có thể thầm thở dài một hơi.
Thấy Khương Vọng từ nãy đến giờ không nói gì, Chử Mật rốt cuộc không nhịn được nói: "Gọi người, ngươi gọi người đi!"
"Ta không muốn chết. Ta thật sự không muốn chết!"
"Đừng đùa, công tử ca! Ngươi mau gọi người đi!"
Khương Vọng khó chịu hồi lâu, cuối cùng đáp: "Gọi ai?"
"Gọi kẻ chống lưng cho ngươi đó! Ngươi có xuất thân như vậy, tới Mê Giới lịch luyện, làm sao có thể không có cường giả âm thầm bảo vệ chứ? Nhanh gọi bọn họ tới đi! Tùy tiện gọi mấy Chân Nhân gì đó đến là được rồi! Chân Nhân không tiện thì Thần Lâm cũng được! Đám gà đất chó cảnh này, sợ cái quái gì!"
Loại hiểu lầm này thật là quá mức hoang đường...
Khương Vọng mấp máy môi: "Ta đến Mê Giới là để rửa tội."
"Ai con mẹ nó quan tâm đến loại công tử ca như ngươi đến Mê Giới để làm gì... Cái gì? Cái gì mà rửa tội?" Chử Mật nhất thời không phản ứng kịp.
Khương Vọng lười đáp lời, chỉ khống chế phương hướng bay nhanh, nhanh chóng thoát khỏi bí thuật của Chử Mật, trực tiếp đối mặt với đội ngũ Hải tộc, kiếm khí tung hoành, trong nháy mắt chém rụng một đống đầu!
Sau khi bị đánh bất ngờ, đội Hải tộc này nhanh chóng phân tán, chỉ để lại một đống thi thể trôi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận