Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 782: Vu oan

Chương 782: Vu oan
Trong khoảng thời gian Khương Vọng vừa đi mất, Trọng Huyền Thắng thật sự có chút ứng phó khó khăn, khó lòng mà ngăn cản.
Lúc thế cục đang trở nên rất tốt, không ngờ Tụ Bảo thương hội bỗng nhiên sụp đổ.
Trong một đêm, mấy trăm cửa hàng đóng cửa, vô số sản nghiệp bị phân cách bán đi.
Tụ Bảo thương hội sụp đổ là dự đoán gã đã sớm nghĩ đến, hơn nữa cũng âm thầm quạt gió thêm củi. Làm "Minh hữu" gã có thể thuận lý thành chương ăn được miếng thịt béo nhất trong quá trình Tụ Bảo thương hội sụp đổ. Gã được mời đến chủ trì những chuyện làm ăn mà Trọng Huyền Tuân để lại, nhưng cũng không thỏa mãn với chuyện chỉ đánh bại Trọng Huyền Thắng mà thôi, gã muốn làm lớn cả phần lực lượng này, vậy mới thể hiện được năng lực của Văn Liên Mục này, ngoài ra cũng vì vớt đủ vốn luyến trong chuyến đi đến Lâm Tri.
Nhưng Tụ Bảo thương hội sụp đổ quá đột ngột, đến trước thời gian mà khắp nơi dự đoán quá nhiều.
Lúc núi lỗ, phản ứng dây chuyền là điều không thể tránh khỏi. Tụ Bảo thương hội sụp xuống quá nhanh, kéo theo đó là minh hữu trên danh nghĩa của nó - Tức Vương Di Ngô hiện tại đang đại diện cho thế lực tương quan của Trọng Huyền Tuân - cũng bị vạ lây, trận thế cũng đại loạn.
Văn Liên Mục lấy thủ đoạn cực kỳ cao siêu để ổn định tình thế trước, nhưng gã hoàn toàn không ngờ, Tô Xa sẽ đưa ra quyết định "Ngu xuẩn" như thế Trong lúc thế cục của thương hội gian nan như thế, người này lại từ bỏ chống cự đối với bên ngoài, quay đầu lại thọc cho gã và Vương Di Ngô một đao. Trực tiếp cắt đứt rất nhiều hợp tác với Trọng Huyền Tuân, làm ra các loại bội ước ôm nhau cùng chết... Hành động theo cảm tính đến mức như vậy!
Làm một người thông minh không có gì đáng bàn cãi, đáng lẽ nên có cái nhìn đại cục. Lão ta vốn nên nghĩ hết mọi biện pháp đoàn kết minh hữu, giãy giụa cầu đường sống, tại sao có thể vì bọn họ đi theo ăn hai ngụm thịt mà lập tức trở mặt như vậy kia chứ? Cho dù nổi điên, cũng nên phân rõ chủ yếu và thứ yếu, cắn chết Trọng Huyền Thắng trước mới đúng chứt Văn Liên Mục am hiểu điều khiển nhân tâm, cũng có ý đồ đẩy Tô Xa về bước đường đó.
Nhưng đại khái là Tô Xa bị buộc điên rồi, hỏng mất, lựa chọn "Ngu xuẩn" lần nữa của lão làm gã khiếp sợ.
Sau khi thọc minh hữu một đao, làm gã và Vương Di Ngô luống cuống tay chân. Người này lại trực tiếp từ bỏ tất cả giãy giụa của Tụ Bảo thương hội, sau đó một mình chạy đến ngoài thành Lâm Tri mai phục Khương Vọng, muốn thực hiện hành động ám sát, làm ra hành vi mãng phu như thết Nhưng cho dù vậy, Văn Liên Mục vẫn tận lực "Phối hợp" Gã lập tức bảo Vương Di Ngô phát động chuẩn bị ở sau mà Trọng Huyền Tuân để lại, vận dụng lực ảnh hưởng của Trọng Huyền Tuân ở Trọng Huyền gia, ngăn cản Trọng Huyền Thắng mời chiến lực cấp Thần Lâm đến cứu giúp.
Bức cho Trọng Huyền Thắng nhất định sẽ mất máu trong lúc Tô Xa điên cuồng. Hoặc chỉ chết một tên Khương Vọng, hoặc là chết đi càng nhiều.
Dưới tình huống như vậy mà Khương Vọng còn có thể sống sót, hơn nữa quay ngược lại giết chết Tô Xa, quả thật cũng nằm ngoài dự kiến của gã.
Đại khái thực lực của Tô Xa cũng không cường đại như trong tưởng tượng.
Nếu đã vậy thì thôi, bọn họ có thể trực tiếp xây dựng lại một hàng rào công phòng. Văn Liên Mục tuyệt đối không sợ đấu cờ.
Nhưng Địa Ngục Vô Môn đột nhiên khởi xướng ám sát trong thành Lâm Tri, thuộc hạ của Trọng Huyền Tuân đột nhiên dính líu đến chuyện dư nghiệt triều đình Dương quốc báo thù, điều này hoàn toàn đánh cho gã trở tay không kịp.
Cái gì gọi là nhà dột còn gặp mưa đêm!
Mà việc này lại trùng hợp do Bắc Nha phụ trách.
Có chuyện của Trịnh Thương Minh trước đó, Bắc Nha đô úy Trịnh Thế căn bản không nể mặt phủ Nguyên soái, không tự mình "Vu oan" bọn họ đã là không tồi, nào có đạo lý rửa tội cho bọn họ. Hiện tại ông ta lại có hoàng mệnh trên người, mang dáng vẻ như bám riết không tha.
Mà càng khó khăn hơn chính là, xét đến cùng đây là chuyện của thuộc hạ Trọng Huyền Tuân, tuy rằng bản nhân y đã giao cho Vương Di Ngô phụ trách, nhưng Vương Di Ngô lại không có biện pháp điều động lực lượng của phủ Trấn quốc đại nguyên soái để ủng hộ duy trì, cũng tương tự đạo lý đó, Văn Liên Mục cũng không có lý do gì điều động lực lượng trong quân.
Trên quan diện, thế lực của Trọng Huyền Tuân vẫn chỉ có thể dựa vào quan hệ của Trọng Huyền Tuân để giữ lại.
Nói đến cùng, Trọng Huyền Tuân bị nhốt vào Tắc Hạ Học Cung cũng tương đương bọn họ tự trói một tay, dùng một tay giao phong với Trọng Huyền Thắng. Bằng không sao lại nói chiêu thức ấy của Trọng Huyền Thắng là một "thần bút" kia chứt Bởi vì có khuyết điểm bẩm sinh như vậy, cho nên sau khi Văn Liên Mục được Vương Di Ngô mời đến, gã lập tức lựa chọn bám theo không bỏ, làm vậy là muốn lấy thế công mưa rền gió dữ, đánh đến Trọng Huyền Thắng không rảnh để quan tâm chuyện khác, dùng tiến công để bảo hộ yếu hại của bản thân.
Nhưng Trọng Huyền Thắng chống chọi được, hơn nữa đã mấy lần nhìn thấu bẫy rập của gã. Bức cho gã lấy dương mưu điều Khương Vọng đi, sau đó lấy thực lực để chống chọi trực diện - Đây là lựa chọn có thể giành được phần thắng lớn nhất mà gã đã cẩn thận suy xét qua.
Nhưng vẫn không thể thành công.
Thậm chí tới hôm nay, đã có thể tuyên bố thất bại.
Bởi vì dính líu đến chuyện dư nghiệt triều đình Dương quốc, Trọng Huyền gia cũng từ bỏ ủng hộ đối với thế lực dưới tay Trọng Huyền Tuân, thu hồi phần lớn chuyện làm ăn của gia tộc.
Chỉ có một ít việc làm ăn thuộc về riêng cá nhân Trọng Huyền Tuân là còn kéo dài hơi tàn.
Trước thế công có thể dự kiến trước là vô cùng kịch liệt của Trọng Huyền Thắng, Văn Liên Mục thật sự rất khó tin tưởng nói có thể tiếp tục chống đỡ.
Ván cờ luôn có thắng có bại.
Văn Liên Mục an ủi bản thân như vậy.
"Suy nghĩ cái gì?" Không biết khi nào Vương Di Ngô đã kết thúc tu hành.
"Còn có thể nghĩ gì?" Văn Liên Mục cười khổ: "Nghĩ tại sao thuộc hạ của Trọng Huyền Tuân lại có quan hệ với dư nghiệt của triều đình Dương quốc, chẳng lẽ là lúc ấy vì kéo chân sau chuyện Trọng Huyền Trử Lương phạt Dương? Nhưng tại sao lại không khôn ngoan như thế trong hành động hiện tại. Ta nghĩ, không phải Trọng Huyền Tuân đoạt hết phong hoa trong cùng thế hệ sao? Tại sao Trọng Huyền gia lại từ bỏ như vậy? Quá nhiều chuyện phải nghĩ, lại có chút mơ hồ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận